Khoảnh khắc Bạch Tử bị một phiến đá khổng lồ đập vào đầu, cô đang nhìn chằm chằm vào dị nhân đang chìm dưới nước.
Khi cô kịp phản ứng, khu vực xung quanh đã được bao phủ bởi cát và sỏi, không lọt một khe hẹp nào.
May mắn chính là trước khi Bạch Tử bị chôn vùi hoàn toàn, cô lập tức cúi đầu dùng tay che miệng mũi, nhờ có dị nhân phía dưới nên cô không bị nước bao phủ.
Nước tích tụ tràn vào hoàn toàn lấp đầy khoảng trống giữa cát đá, áp lực tăng lên khiến người ta không thể thở được, nhưng Bạch Tử ở trong đó lại không hề hoảng sợ.
Cô cố tình làm chậm nhịp thở và sử dụng các giác quan khác ngoài thị giác để phát hiện chuyển động xung quanh mình.
Phì Thu kêu thảm thiết, tiếng cát đá rơi vào khe nứt, tiếng nước bắn tung tóe. Những âm thanh này dần dần bị cát đá ngày càng dày đặc chặn lại, cuối cùng Bạch Tử chỉ có thể nghe được hơi thở nặng nề của chính mình.
Nhịp tim dần dần chậm lại, cảm giác choáng váng trong não dần dần tiêu tan.
Đối với Bạch Tử, nỗi đau này chẳng là gì so với gần một năm bị tra tấn mà cô phải chịu đựng dưới tầng hầm.
Cô nhắm mắt, nhớ lại cảnh tượng Mạnh Dĩ Lam đột nhiên gọi cô và chạy thật nhanh dọc theo đường ray về phía cô khi cô rời ga tàu điện ngầm.
Khi Mạnh Dĩ Lam thở hổn hển đứng trước mặt, Bạch Tử thoáng chốc nhìn thấy chính mình trong mắt đối phương.
Bạch Tử đang khó thở lại có một khoảnh khắc hiếm hoi, cô cố ý chìm đắm trong ảo tưởng đa cảm của chính mình.
Có lẽ, lúc đó trong trái tim Mạnh Dĩ Lam có một vị trí nhỏ bé thuộc về cô, Bạch Tử.
Nếu phải rời bỏ thế giới trong tình trạng này thì không gì có thể hạnh phúc hơn, ít nhất còn tốt hơn gấp trăm lần so với việc chết trong lò thiêu xác hôi hám đó.
Nhưng có lẽ, mạng sống của Bạch Tử nhất định còn cứng hơn răng của cô ấy.
Bạch Tử đang sắp ngất đi thì nghe thấy một tiếng hét từ nơi rất xa.
"Này ~"
Cô cau mày, chăm chú lắng nghe.
"Này ~"
Đột nhiên, có tiếng cát đá lăn xuống, nhưng không phải từ phía trên đầu mà đến từ một phương hướng song song càng gần Bạch Tử, Bạch Tử cố gắng vặn vẹo thân thể, nhưng lại không thể động đậy.
"Nghe được không ~"
Tiếng la hét ngày càng rõ ràng, tiếng cát đá rơi xuống ngày càng gần.
Lúc này, dị nhân bị Bạch Tử trấn áp đột nhiên bắt đầu vùng vẫy, so với Bạch Tử không thể di chuyển thì dị nhân rõ ràng mạnh hơn rất nhiều, thậm chí còn kéo theo Bạch Tử di chuyển vặn vẹo kịch liệt trong cát.
Bạch Tử giữ chặt vai của người đột biến để tránh bị quăng ra ngoài.
Với động tác giãy giụa, đống cát đá chật cứng được khoan từng chút một, tiếng hét dần dần trở nên rõ ràng hơn, như thể người đang hét đã ở rất gần.
Bạch Tử lại thử vặn vẹo thân thể, lần này cuối cùng cô cũng có thể nhấc cánh tay lên, thậm chí còn đẩy được cát đá xung quanh mình.
Ngay lúc Bạch Tử lại dùng sức giơ tay lên, cô đột nhiên cảm thấy có người nắm lấy cánh tay mình, ngay sau đó, người kia đã kéo cô ra khỏi đống cát đá.
Bạch Tử nín thở đứng thẳng người, được sự kéo mạnh của đối phương, cuối cùng cô cũng thoát ra khỏi đống cát đá, vì dùng lực quá mạnh, Bạch Tử lao mình về phía người đã kéo cô ra, cả hai đều ngã vào vũng nước phía trên.
Trong không gian tối tăm, chỉ còn lại hơi thở đan xen của hai người, Bạch Tử mệt mỏi, há miệng hít thở không khí, cuối cùng chậm lại, cô nghe thấy người ở dưới nhẹ nhàng cười khúc khích, thậm chí còn vươn tay ra chạm vào vết sẹo bên mắt trái của Bạch Tử: "Bỏng à?"
Lúc này Bạch Tử mới ý thức được mình đang vô lương tâm chèn ép người đã cứu mình - Du Vu Ý.
Bạch Tử lập tức đứng nghiêm: "Thực xin lỗi."
Toàn thân đã ướt đẫm của Du Vu Ý cũng không vội, cô đưa tay về phía Bạch Tử, chờ cô ấy kéo mình dậy.
Bạch Tử không dám lơ
là đỡ đối phương đứng dậy, nhưng Du Vu Ý vừa đứng dậy liền nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng thở dốc và tiếng gầm quen thuộc.
Người biến dị, cũng trồi lên từ cát.
Bạch Tử không nói một lời, đẩy Du Vu Ý ra, bay về phía dị nhân, lần nữa đem nó đè dưới người, tuy nhiên, nó đã bị cát sỏi chôn vùi, Bạch Tử không còn cách nào khác đành phải tạm thời áp chế người biến dị, không còn phương pháp khác.
"Dao!" Du Vu Ý từ bên hông rút ra một con dao găm, ném lên đống cát bên cạnh Bạch Tử.
Bạch Tử cúi xuống, cầm lấy con dao găm, nhanh chóng cắm vào cổ dị nhân, nhưng dị nhân vẫn giãy giụa.
Du Vu Ý lại hét lên: "Đầu! Cắt đầu đi!"
Bạch Tử rút dao găm ra, máu bắn tung tóe như suối, nước đọng trên mặt đất lập tức chuyển sang màu đỏ.
Sau đó, Bạch Tử lấy con dao cắt mạnh vào cổ của dị nhân.
Khả năng giãy giụa của dị nhân ngày càng yếu đi, đến khi phần lớn cổ bị đứt thì nó đã hoàn toàn ngừng cử động.
"Tiếp tục," Du Vu Ý thúc giục, "Cắt đứt hoàn toàn, nếu không nó sẽ lại lành."
Bạch Tử thở hổn hển, cử động thân thể, quỳ một chân xuống, dùng dao chém vào cổ tên dị nhân như đầu lợn, cuối cùng, cái đầu đầy vết thương cũng rơi xuống, Bạch Tử ném nó sang một bên như vứt rác.
Du Vu Ý tiến lại gần lấy lại con dao găm trong tay Bạch Tử: "Cô khá nhanh nhẹn."
Bạch Tử liếc nhìn Du Vu Ý, đứng dậy và bắt đầu quan sát xung quanh.
"Cả hai bên đều sụp đổ," Du Vu Ý vừa nói vừa lau mặt cho sạch bùn, "Chúng ta bị kẹt ở giữa."
"Phì Thu đâu?" Bạch Tử lại hỏi.
Du Vu Ý nhún nhún vai, đi đến đống sỏi ngồi xuống: "Chạy về ga tàu điện ngầm."
Bấy giờ Bạch Tử mới cảm thấy có gì đó không ổn: "Cô thấy được đồ vật?"
Du Vu Ý nhếch lên khóe miệng: "Không phải giống nhau sao?"
Bây giờ xung quanh không có ánh sáng, đường đi hai bên đều bị chặn, theo lý thuyết, người bình thường không thể nhìn thấy đồ vật, nhưng Du Vu Ý không những có thể đào ra được Bạch Tử mà còn có thể chính xác ném dao cho Bạch Tử, còn có thể nhắc nhở nàng cách gϊếŧ người biến dị.
"Cô đã từng bị cắn chưa?" Bạch Tử thẳng thắn hỏi.
Du Vu Ý không trả lời mà chỉ giơ tay kéo áo trên vai trái xuống.
Một vùng da trắng nõn rộng lớn lộ ra, chiếc cổ thon dài nối liền với đôi vai cong, xa hơn nữa là xương quai xanh nhô lên.
Câu nói vẻ đẹp của mỹ nhân nằm ở xương chứ không phải ở làn da có lẽ chính là nói Du Vu Ý.
Thật không may là, ở đó có một vết cắn rõ ràng có thể nhìn thấy bằng mắt thường trên bờ vai vốn mịn màng.
Có vẻ như một tác phẩm nghệ thuật rất đẹp đã bị ma quỷ đánh dấu một cách tàn nhẫn bằng sự xấu xí.
Du Vu Ý cười khúc khích, chỉnh lại quần áo: "Bây giờ, cô có thể nói cho tôi biết, cô tên là gì?"
Bạch Tử thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng nói: "Bạch Tử."
"Thỏ tử? con thỏ con sao?" Du Vu Ý nhíu nhíu mày.
"Tử trong Cây Tử"
Du Vu Ý chợt nhận ra: "Ồ, Tang Tử, quê cha đất tổ a ~"
Bạch Tử khẽ cau mày, cô đặc biệt không vui khi nghe người khác đặt từ "Tang Tử" theo tên mình, điều này khiến cô nhớ đến anh trai Bạch Tang, người mà cô đã mười năm không gặp.
"Cái tên này không hợp với cô, quá nghiêm túc, thỏ con cũng khá tốt," Du Vu Ý nheo mắt nói, "Bởi vì tôi cảm thấy cô đặc biệt giống thỏ, trắng nõn, mềm mại, thỏ con non nớt, nhưng nếu bị ép buột cô vẫn sẽ là một con thỏ hoang biết chặt đầu người khác."
Không hiểu Du Vu Ý muốn bày tỏ điều gì, Bạch Tử đơn giản không để ý tới, tìm một chỗ càng xa càng tốt ngồi xuống.
"Điều này không công bằng ah?" Du Vu Ý thở dài, "Tôi cho cô xem, sao cô không cho tôi xem luôn?"
Là ý chỉ vết cắn.
Bạch Tử cau mày, suy nghĩ vài giây, sau đó kéo ống tay áo bên phải lên.
Sau đó, hai người nhìn thấy vết cắn lẽ ra đã lành từ lâu lại bắt đầu nhiễm trùng, sưng đỏ, thậm chí còn toét ra vệt máu loãng không khác gì vết mới bị cắn.
Nhưng Bạch Tử đối với điều này cũng không có gì ngạc nhiên, cánh tay của cô đã đau nhức kể từ khi rời khỏi cửa hàng thú bông ở sở thú. Giờ đây, đó chỉ là sự xác nhận cho sự nghi ngờ của cô, giống như một năm trước, trong tầng hầm tối tăm đó, cơ thể cô bắt đầu có dấu hiệu phân hủy trở lại.
Du Vu Ý cau mày: "Đã bao lâu rồi cô không uống máu?"
Bạch Tử mơ hồ có thể hiểu được đối phương nói gì, đây cũng là điều cô cực bối rối ở trong lò thiêu sau khi tỉnh lại, nhưng cô vẫn là không xác định được, cho nên vẫn trầm mặc.
"Thật là một con thỏ hoang nhỏ không đáng yêu," Du Vu Ý bắt chéo chân, mặc dù ngồi trên một đống cát lộn xộn, không có bộ phận nào trên cơ thể sạch sẽ, nhưng cô ấy vẫn có một cảm giác mê hoặc không thể giải thích được, "Gặp phải người cùng loại mà trông cô vẫn lạnh lùng như vậy, tôi bắt đầu hối hận vì đã đào cô ra ngoài ".
Bạch Tử không khỏi có chút bối rối khi nghe Du Vu Ý dùng từ "lạnh lùng" để miêu tả mình.
Trước đây Bạch Tử không thích nói chuyện vì mắc chứng nói lắp trầm trọng, bề ngoài cô ấy trầm lặng nhưng tinh thần lại cực kỳ năng động, cô từng tưởng tượng nếu chữa khỏi tật nói lắp thì cô sẽ trở thành một người nói nhiều.
Nhưng bây giờ, chứng nói lắp đã được chữa khỏi một cách khó hiểu, nhưng những lời mà trước đây cô chỉ có thể nói trong lòng thì vẫn đọng lại trong lòng.
Lúc này, Bạch Tử rốt cục ý thức được, mình sẽ chỉ ở trước mặt một người thích nói chuyện.
Trong lòng thầm thở dài, Bạch Tử cuối cùng nói: "Đã gần ba ngày rồi."
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi Bạch Tử tỉnh dậy từ lò thiêu xác.
Mà bây giờ, bí ẩn bấy lâu nay trong lòng Bạch Tử cuối cùng cũng đã được hé lộ, lúc Bạch Tử sắp chết ở lò thiêu, chất lỏng bất ngờ bị người khác cho vào miệng, chính là "máu người".
"Ba ngày?" Du Vu Ý đứng dậy đi đến trước mặt Bạch Tử, "Cô có biết loại người như chúng ta, nếu không uống thứ đó một ngày, thân thể sẽ nhanh bị phân huỷ hơn không?" ngồi xuống bên cạnh Bạch Tử, hai người gần như chạm vào da thịt.
Bạch Tử nhanh chóng dịch chuyển cơ thể, cùng Du Vu Ý tạo ra khoảng cách chí ít hai người ngồi lọt.
"Ha~" Du Vu Ý cười khúc khích, hỏi: "Cô bị cắn khi nào?"
Một lần nữa Bạch Tử lại lựa chọn im lặng.
"Thật sự khó nói chuyện," Du Vu Ý nghiêng người, một tay đặt trên cát với thái độ lười biếng, "Cô không lo lắng chút nào sao? Đã ba ngày rồi, nếu trì hoãn lâu hơn, tôi nhìn mặt mũi này sắp bắt đầu bị loét rồi."
"Thay vì lo lắng vết thương trên mặt," Bạch Tử thản nhiên nói, "Thà lo lắng chúng ta sẽ thối rữa ở đây cho đến khi chết."
Nghe được lời lẽ không thương tiếc của Bạch Tử, Du Vu Ý cười lớn: "Cô thật đáng yêu."
Bạch Tử lại dịch ra bên ngoài một ít.
"Mặc dù chúng ta sẽ thối rữa, nhưng chúng ta sẽ không chết," Du Vu Ý nhìn thi thể không đầu của một dị nhân trôi nổi trong nước, nhẹ giọng nói: "Trừ phi đầu của chúng ta cũng bị chặt, chỉ như thế mới có thể gặp được Diêm Vương gia một lần."
Bạch Tử hỏi: "Làm sao cô biết?"
"Nói theo kinh nghiệm," Du Vu Ý mơ hồ nói, sau đó mỉm cười, "Nhóc thỏ hoang, chúng ta mới gặp nhau lần đầu tiên, không những chúng ta là cùng một loại người, mà còn sẽ cùng nhau mục nát ở đây, khá... lãng mạn phải không?"
Bạch Tử rốt cuộc nhịn không được nữa: "Du tiểu thư, cô có thói quen kỳ quái đúng không?"
Du Vu Ý vẫn trên mặt tươi cười hỏi: "Du Tâm bảo cô tới phải không?"
Đột nhiên nghe đến cái tên "Du Tâm", Bạch Tử lập tức nhớ tới cảnh tượng Du Tâm bị một kiếm sắc bén cắt vào bụng, cô do dự hồi lâu mới nói: "Em gái của cô bị thương."
Nụ cười trên mặt Du Vu Ý lập tức biến mất, trầm giọng hỏi: "Cái gì bị thương?"
"Bụng," Bạch Tử lại bổ sung, "Bị ông lão kia dùng kiếm chém. Tôi giúp cô ấy cầm máu, nhưng máu sẽ không cầm được lâu."
Im lặng hồi lâu, Du Vu Ý thấp giọng nói: "Xú nha đầu Du Tâm đó là người thân cuối cùng của tôi ở thế giới thối nát này." Vẻ mặt ngưng trọng vẫn chưa phai nhạt, nhưng lời nói của cô đã bắt đầu trở nên ngả ngớn, "Nhóc thỏ hoang, xem ra chúng ta không có cơ hội cùng thối rữa ở đây, tôi phải nhanh chóng quay lại cứu xú nha đầu đó."
Bạch Tử đang định nói vài câu an ủi, chợt nghe thấy bên kia đống cát truyền đến vài âm thanh, cô lập tức quay đầu lại, cúi người xuống, áp lên cát, cẩn thận lắng nghe.
"Bạch Tử!"
Tuy rằng chỉ có hai chữ, âm lượng cực kỳ yếu ớt, nhưng Bạch Tử lập tức nhận ra thân phận đối phương.
Tiếng kêu này đến từ người mà cô đã thương nhớ suốt mười năm.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn! Ngoài ra, Du Tâm là em họ chứ không phải em bà con bên ngoại!
Hôm nay canh gà trích lời:
Thỉnh thoảng bạn thấy buồn thì hãy buồn một lát thôi, suy cho cùng, vui cả ngày cũng khá mệt mỏi.