Tô Tô

Chương 49: "Anh ấy"

Edit+beta: LQNN203

Ân Tô Tô ác ý chơi xấu, cắn yết hầu Phí Nghi Chu, quyết tâm muốn lấy gậy ông đập lưng ông, để anh cũng phải chịu sự tra tấn nhưng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Ánh mắt Phí Nghi Chu tối tăm nguy hiểm, một tay ôm eo cô, giải thích mấy câu không bao lâu với Phí Tông Lễ ở đầu bên kia xong liền cúp điện thoại.

Tút tút mấy tiếng.

Bệnh viện tư nhân Phí thị, Phí Tông Lễ vừa cởi chiếc áo blouse trắng, giơ điện thoại lên với ánh mắt có chút hoang mang, thầm nghĩ: Anh cả từ trước đến nay hành sự vững vàng không hấp tấp, sao lại vội vàng cúp điện thoại như vậy, phải vội làm gì sao?

Đương nhiên, ngũ thiếu gia không thể tưởng tượng được cảnh tượng trong phòng làm việc ở Phí trạch khu Nam Tâm lúc này là như thế nào.

Ân Tô Tô giống như một con thú nhỏ trút giận, cắn anh hăng say, cằm bị nắm lấy, nâng lên.

Phí Nghi Chu rũ mắt nhìn cô, khuôn mặt cô nhỏ nhắn, chiếc cằm nhọn, vừa vặn có thể nhét vào miệng hổ anh, bị ngón tay anh bao bọc. Anh cúi đầu lại gần cô, cắn vào chóp mũi cô không nặng không nhẹ, ý muốn trừng phạt cô.

Sau khi nghe cô kêu lên đau đớn, anh khàn giọng hỏi: "Có phải trí nhớ em không được lâu không, nhất định muốn kiểm tra khả năng tập trung của anh?"

Ân Tô Tô nghe thấy sự khàn khàn ham muốn ẩn chứa trong giọng nói của anh, bị doạ sợ, ngay lập tức trở nên thành thật. Cô nằm trong lòng anh không dám cử động, ngoan ngoãn như một con mèo.

Môi Phí Nghi Chu vuốt ve khóe mắt và lông mày của cô, sau đó nâng cằm cô lên, nghiền ép môi lưỡi cô hôn sâu, phải mất mấy phút anh mới chịu buông ra.

"Tắm chưa?" Ngón tay Phí Nghi Chu lướt qua gò má nóng bừng của cô.

"Vẫn chưa." Môi cô đỏ bừng, sưng tấy, đưa tay lên dụi mắt, tựa đầu vào cổ anh điều hòa hơi thở, giọng nói trả lời nhẹ nhàng yếu ớt: "Xem xong kịch bản liền tới đây tìm anh."

Sau đó đùa giỡn với anh đến bây giờ, lấy đâu ra thời gian để tắm rửa.

Anh quấn một vòng lọn tóc mềm mại của cô, không chút để ý đưa lên chóp mũi ngửi, tùy ý hỏi: "Ngày mai phải quay bao nhiêu cảnh, mấy giờ xong việc?"

Ân Tô Tô nhớ lại một lúc rồi trả lời: "Chúng tôi đang làm việc theo hai tổ cùng một lúc, ngày mai tôi sẽ có khoảng bốn cảnh, dự kiến

sẽ hoàn thành vào khoảng tám giờ tối."

Phí Nghi Chu: "Vậy tối mai anh tới đón em, đưa em đi ăn tối, sau đó dẫn em đi chọn đồng hồ."

"Đồng hồ?" Ân Tô Tô ngạc nhiên, "Bình thường tôi toàn xem giờ trên điện thoại, không có thói quen đeo đồng hồ. Sao đột nhiên anh lại muốn tặng đồng hồ cho tôi?"

Phí Nghi Chu nhẹ nhàng vuốt tóc trên thái dương của cô, cảm nhận được đầu ngón tay hơi mướt mồ hôi, nói: "Hôm nay trên đường từ công ty về nhà, anh nhìn thấy một bảng quảng cáo có kiểu dáng đồng hồ khá đẹp. Cổ tay của em mỏng lại trắng, có lẽ đeo sẽ rất đẹp."

Ân Tô Tô đột nhiên cười nhẹ, ôm cổ anh nhìn anh, đôi mắt sáng lên, có chút ngạc nhiên: "Anh thấy trên quảng cáo có một chiếc đồng hồ đẹp nên muốn tặng tôi?" Nói đến đây, cô dừng lại một chút, không nhịn được tò mò, "Loại đồng hồ nào?"

Phí Nghi Chu không trả lời, anh cụp mắt lấy điện thoại ra, thao tác trên màn hình vài lần, tìm thấy hình ảnh quảng cáo trên trang web, sau đó đưa điện thoại cho cô, nói: "Đây."

Ân Tô Tô cầm lấy, bấm vào ảnh để xem kỹ hơn.

Hình ảnh quảng cáo cho thấy là dòng đồng hồ cơ nữ mới nhất của Rolex. Màu nền mặt số là màu xanh chim công rất có họa tiết, điểm xuyết bằng kim cương, dây đeo cũng được thiết kế phối màu rất đặc biệt.

Cô nhìn đồng hồ, tùy ý lướt ngón tay, đột nhiên mắt hơi lóe lên.

Nhìn rõ khuôn mặt nữ minh tinh đeo chiếc đồng hồ này, Ân Tô Tô chớp chớp mắt, vỗ trán khôi phục tinh thần, buột miệng nói: "Ai ya, may mắn thấy ảnh chụp của cô ấy mới nhớ ra, suýt chút nữa quên mất!"

Phí Nghi Chu cảm thấy khó hiểu khi nhìn thấy phản ứng của cô, hỏi: "Em nói gì?"

"Ồ, là như này." Ân Tô Tô trả lại điện thoại cho anh và nhẹ nhàng nói: "Có một tiền bối trong công ty chúng tôi mời tôi tham dự buổi công chiếu đầu tiên phim mới của cô ấy vào tối mai, tôi đã đồng ý, tan làm phải chạy đến buổi công chiếu. Cho nên xin lỗi anh, ngày mai tôi không thể đi mua sắm với anh, cũng không thể ăn tối với anh được."

Phí Nghi Chu nghe vậy có chút cau mày: "Công chiếu phim chiếu rạp?"

"Đúng vậy." Ân Tô Tô nói, nắm lấy cổ tay anh, nâng bàn tay anh đang cầm điện thoại lên, mỉm cười, "Cô ấy tình cờ là người phát ngôn của chiếc đồng hồ này, tên là Hướng Vũ Lâm."

Phí Nghi Chu im lặng hai giây, sau đó khóa màn hình, ném điện thoại trở lại bàn, một tay nắm lấy hai tay cô, nhìn cô chăm chú, nhẹ nhàng hỏi: "Nữ nghệ sĩ này là bạn trong giới của em?"

".... Xem như là vậy." Ân Tô Tô cẩn thận cân nhắc lời nói, không muốn đi sâu vào chi tiết với anh, vì thế cô không đề cập đến việc tiền bối đại hoa này trước đây không để ý đến cô, bây giờ lại đột nhiên chủ động đến gần, chỉ nói, "Dù sao mọi người cũng cùng một công ty, bộ phim mới của cô ấy ra mắt, tôi đi ủng hộ. Sau này cô ấy cũng sẽ giúp tôi quảng bá tác phẩm mới của tôi, có qua có lại mà."

Phí Nghi Chu trầm mặc, mặt mày bình tĩnh, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.

Nhìn thấy anh như vậy, Ân Tô Tô tưởng anh có ấn tượng với Vũ Lâm nên không khỏi tiến lại gần hơn một chút, dò hỏi: "Sao vậy, anh biết tiền bối của tôi?"

Phí Nghi Chu lắc đầu: "Không biết."

Ân Tô Tô: "Được rồi. Có lẽ chỉ có Phí Văn Phạn tương đối quen biết cô ấy."

Phí Nghi Chu nói: "Ồ."

Phản ứng của anh khiến Ân Tô Tô rất thất vọng. Cô cau mày, lẩm bẩm: "Nói chuyện với anh không vui gì hết, sao anh không hỏi tôi tại sao Phí Văn Phạn quen biết Hướng Vũ Lâm? Anh không tò mò chút nào sao?"

Phí Nghi Chu cảm thấy cô vừa đáng yêu vừa buồn cười, nhướng mày, kiên nhẫn hợp tác hỏi: "Xin lỗi tại sao vậy?"

Trước giờ anh luôn thờ ơ với cuộc sống cá nhân của Phí Văn Phạn, nhưng vì cô có sở thích bày tỏ và trò chuyện nên việc phục tùng và hài lòng chính là tình yêu và sự dịu dàng đặc biệt anh dành cho cô.

"Tin tức này tôi cũng chỉ nghe nói thôi, cho nên không thể coi là thật." Ân Tô Tô hài lòng, cô lại cười hạ thấp giọng, ghé sát vào tai anh nói: "Tiền bối Hướng Vũ Lâm trước kia từng theo đuổi tứ thiếu gia, hai người cùng nhau chơi golf, còn bị chụp ảnh đưa tin."

Phí Nghi Chu gật đầu, trên mặt làm ra vẻ chợt tỉnh ngộ: "Là như vậy sao."

"Nhưng mà, thần nữ có tình Tương Vương vô tình, giữa hai người bọn họ chắc là không có cơ hội thành công." Ân Tô Tô thở dài. Đang nói, đột nhiên cô nhớ tới cái gì, lại tiếp tục, "Anh không biết Hướng Vũ Lâm, vậy vừa rồi anh suy nghĩ gì vậy?"

Phí Nghi Chu nắm tay cô vào trong lòng bàn tay anh chơi đùa. Ngón tay cô thon dài, lòng bàn tay có màu hồng khỏe mạnh, thịt mịn như kem, khiến người ta không nỡ buông tay một giây.

Anh bình tĩnh nói: "Anh đang suy nghĩ có nên đi cùng em không."

"Tất nhiên là không cần." Ân Tô Tô mở to mắt, "Làm sao chúng ta có thể xuất hiện cùng nhau."

Phí Nghi Chu thở dài, thỏa hiệp, nắm tay cô tiếp tục thương lượng, nhẹ nhàng nói: "Em đi tham gia buổi công chiếu, anh đợi em ở dưới lầu. Như vậy thì sao?"

"... Như vậy, cũng không cần đâu." Ân Tô Tô đột nhiên nóng mặt, ngập ngừng nói: "Buổi công chiếu sẽ chiếu toàn bộ bộ phim, sau đó sẽ có sự tương tác giữa những người sáng tạo chính linh tinh nữa. Tính ra sẽ mất khoảng hai tiếng rưỡi đến ba tiếng, anh phải đợi lâu lắm."

Phí Nghi Chu nói: "Không sao, tối mai anh sẽ đợi bên ngoài buổi công chiếu. Đợi em xong việc, chúng ta có thể cùng nhau về nhà."

Ân Tô Tô có chút bất lực, hơi khó hiểu nên hỏi anh: "Sau khi về nhà gặp nhau cũng vậy mà. Tại sao phải đợi bên ngoài?"

Anh nhìn cô bằng đôi mắt cuồn cuộn sâu thẳm, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, đáp: "Nếu chúng ta cùng nhau ngồi xe về nhà, có thể ở bên em thêm mấy chục phút nữa."

Ân Tô Tô hơi giật mình khi nghe thấy vậy, sâu thẳm trong lòng cô như một ngọn núi lửa không hoạt động bắt đầu tràn dung nham khiến trái tim cô run lên không kiềm chế được. Cô đặt những ngón tay của mình vào giữa lòng bàn tay anh, khép lại, nhẹ nhàng trở tay nắm lấy anh, mỉm cười hỏi: "Bây giờ chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên, nhiều thêm mấy chục phút, hình như cũng chẳng có ý nghĩa gì?"

"Tháng sau anh có thể đi công tác châu Âu, phải mất một tháng rưỡi." Anh cúi người hôn lên môi cô, giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng mỉm cười: "Ai khiến anh keo kiệt như vậy. Sắp chia tay nên không muốn buông tha một giây phút nào, tất nhiên anh phải so đo mấy chục phút này."

Làm sao có thể không có ý nghĩa được.

Có cô ở bên cạnh, đối với anh mà nói, chuyện này có ý nghĩa lớn nhất đối với anh.

*

Sáng sớm hôm sau, Ân Tô Tô đang nằm chập chờn trong phòng ngủ chính, mơ hồ cảm thấy một nụ hôn rơi xuống trán mình.

Ngày thường cô ngủ rất ngon, không dễ tỉnh lại sau khi tỉnh ngủ, nhưng dù sao mọi thứ ở Phí trạch đều mới mẻ và xa lạ đối với cô, những ngày này cô vẫn đang trong giai đoạn thích ứng, giấc ngủ của cô không sâu như vậy, giây tiếp theo khi nụ hôn rơi xuống, cô rêи ɾỉ mở mắt ra.

"Là anh đánh thức em?" Phí Nghi Chu ngồi bên giường, tây trang cà vạt buông lỏng, anh rũ mắt bình tĩnh nhìn cô.

"Không phải..." Cô ngáp dài, chúi người trong chăn, giống như một con sâu bướm lười biếng, chỉ thò đầu ra nhìn anh, "Đồng hồ báo thức của tôi cũng sắp reo rồi."

Phí Nghi Chu mỉm cười: "Vậy rời giường đi, bữa sáng hôm nay anh đặc biệt bảo đầu bếp làm món gà luộc tối hôm qua."

Ân Tô Tô khịt mũi, có phần dở khóc dở cười: "Sáng sớm ăn gà?"

Trong mắt Phí Nghi Chu lộ ra bất đắc dĩ, anh nhéo vành tai cô nói: "Ngôi sao nữ nào đó muốn quản lý dáng người? Nếu ăn vào buổi sáng, gần như có thể bù đắp lượng hoạt động trong ngày, tốt hơn nhiều so với buổi tối mắt em trông mong nước miếng thì chảy dài, muốn ăn nhưng không dám ăn."

Nghe lời giải thích này, Ân Tô Tô sửng sốt, trong lòng dâng lên hơi ấm ngọt ngào, cô suy nghĩ một lúc rồi mới thì thầm: "Anh suy nghĩ thật chu đáo."

"Chiều nay gửi cho anh địa chỉ buổi ra mắt phim." Phí Nghi Chu mỉm cười, "Anh đến công ty, tạm biệt."

"Tạm biệt."

Sau khi tạm biệt, anh đứng dậy rời đi, thong thả nện bước, nhanh chóng biến mất khỏi phòng ngủ chính.

Ân Tô Tô nằm trên giường quấn chăn một lúc, cho đến khi đồng hồ báo thức reo mới lười biếng ngồi dậy, vào phòng tắm tắm rửa rồi xuống lầu ăn sáng.

Nhìn vào bàn ăn, đúng như chồng kim chủ nói, chính giữa là món gà cắt miếng mà cô yêu thích. Đĩa được trình bày đẹp mắt, khẩu phần không quá nhiều hay quá ít, vừa đủ cho một người.

Ân Tô Tô không khỏi cong môi mỉm cười, ăn miếng thịt gà luộc, sau đó dùng khăn khử trùng lau miệng rồi bước ra khỏi cửa.

Sau khi lên chiếc Maybach, đồng chí Trần Chí Sinh vẫn đợi trên ghế lái như thường lệ.

Ân Tô Tô nhìn thấy anh ta, cô nhớ ra hôm qua anh ta đã đưa đồng đội của mình đến bệnh viện, không khỏi quan tâm hỏi: "A Sinh, người nhà của bạn anh ổn không? Có gặp Phí Tông Lễ không, cậu ấy đã nói gì?"

"Bà cụ đã nhập viện." Sau khi giải thích ngắn gọn tình hình ở bệnh viện, Trần Chí Sinh lịch sự nói: "Cô không cần lo lắng."

Nghe vậy, Ân Tô Tô chậm rãi gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt."

Trần Chí Sinh thuận miệng nói: "Bản thân Vân Thành cũng là một thành phố lớn. Đội trưởng của tôi và những người khác đã đưa bà cụ đến một số bệnh viện ở đó, nhưng họ không dám tiến hành phẫu thuật, lần này tìm bác sĩ Phí, thực ra là đánh cược phen cuối cùng. Cuối cùng cũng có hy vọng."

"Phí Tông Lễ vẫn luôn nổi tiếng là 'tân binh ngoại khoa tài năng', có tiếng cả trong và ngoài nước." Ân Tô Tô tỏ ra nghiêm túc, "Anh yên tâm, chỉ cần cậu ấy chịu tiếp nhận, có nghĩa chân bà cụ vẫn còn hy vọng."

Hai người trò chuyện suốt chặng đường đến trường quay.

Đến nơi, Ân Tô Tô vừa bước xuống xe, ngước lên đã thấy Hứa Tiểu Phù đang cầm trang phục định mặc hôm nay chạy về phía cô.

"Chà, nha đầu này hôm nay đến sớm thế." Ân Tô Tô mỉm cười dịu dàng, vừa nói vừa lấy nửa phần áo khoác và quần áo cotton trong tay Hứa Tiểu Phù rồi tự mình cầm lấy, "Em ăn sáng chưa?"

"Đã ăn rồi ạ." Trên khuôn mặt tròn trịa của Hứa Tiểu Phù nở nụ cười ngọt ngào, vừa trả lời Ân Tô Tô, vừa lén liếc nhìn về phía sau.

Ân Tô Tô nhận thấy, nghi hoặc quay lại, khó hiểu: "Em nhìn gì vậy?"

"Không, không có gì." Hứa Tiểu Phù rõ ràng là đang cảm thấy chột dạ, hai đám mây đỏ bay lên trên đôi má trắng như tuyết, vội vàng nhìn đi chỗ khác, hắng giọng nói: "Đi thôi chị Tô Tô, thợ trang điểm đang đợi chị đó."

Hai cô gái trò chuyện rồi chuẩn bị đi vào phòng thay đồ.

Không ngờ, họ còn chưa đi được vài mét, không biết từ lúc nào có một bóng người cao gầy đã đuổi kịp họ, không nói một lời, duỗi cánh tay dài ra, cầm lấy trang phục chất đống trong tay họ.

Trần Chí Sinh yên lặng nhận đồ từ tay hai cô gái, tập tức sải chân dài bước về phía trước, khuôn mặt tuấn tú thờ ơ.

Ân Tô Tô ở sau lưng nhướng mày, sờ cằm khen ngợi: "Có nam trợ lý này không tệ nha, xem thân hình và sức lực này đi, có thể hoàn thành công việc rất nhanh."

Hứa Tiểu Phù đỏ mặt, thấp giọng lẩm bẩm: "Dù sao đã lớn đến mức một bữa ăn ba bát cũng không đủ, làm việc không nhanh nhẹn thì không biết nói sao luôn."

Ân Tô Tô nghi ngờ liếc nhìn: "Sao em biết Trần Chí Sinh một bữa ăn ba bát không đủ?"

Trong lòng Hứa Tiểu Phù thầm nói không xong, biết mình lỡ miệng, luống cuống tùy ý nói: "Em chỉ đoán mò thôi."

Ân Tô Tô không tin, nheo mắt lại gần cô nàng: "Có chuyện giấu chị. Nói, chuyện gì xảy ra?"

Sau vài giây bế tắc, cô gái nhỏ không thể đứng vững trước ánh mắt dò hỏi của sếp Ân, cuối cùng tuyên bố thất bại. Cô ấy ngượng ngùng cúi đầu, xấu hổ nói: "Chỉ là hôm qua tụi em cùng nhau ăn tối thôi, không có gì khác."

"?" Ân Tô Tô thực sự ngạc nhiên, "Khi nào hai người thân đến nỗi có thể hẹn ăn cơm chung rồi? Thúc đẩy tiến trình sau lưng chị?"

Hứa Tiểu Phù càng xấu hổ hơn, 囧囧 bình tĩnh thành thật nói: "Hôm qua không phải chị nói anh ấy đến bệnh viện sao, em tưởng anh ấy không khỏe, nghĩ mọi người đều là đồng nghiệp nên đến xem thử..."

Sau khi dứt lời, xung quanh đột nhiên im lặng.

Ân Tô Tô nhìn Hứa Tiểu Phù, ánh mắt dần trở nên mờ ám và nham hiểm, thậm thà thậm thụt thò tới: "Người bạn nhỏ, em xong rồi."

Hứa Tiểu Phù bối rối: "Em làm sao?"

Ân Tô Tô giơ tay vỗ vai cô ấy, nghiêm nghị nói: "Em đang yêu."

Hứa Tiểu Phù: "..."

Một giọt mồ hôi lạnh lớn từ trên trán Hứa Tiểu Phù trượt xuống, hoảng loạn nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh nói: "Đủ rồi mà, chị nói bậy bạ gì vậy. Nhanh đi trang điểm thôi chị của em!"

*

Với "kinh nghiệm" tối qua, cảnh yêu đương vụиɠ ŧяộʍ hôm nay với cận cảnh khuôn mặt của Ân Tô Tô trôi qua chỉ trong vài giây.

"Không tệ." Phía sau màn hình, đạo diễn cầm kịch bản cười sang sảng, nhìn về phía Ân Tô Tô, cười nói: "Vất vả cho cô Ân rồi! Diễn ánh mắt và biểu cảm nhỏ đều rất đúng chỗ, đúng là cảm giác nhân vật khó có thể kìm nén bản thân sa vào cấm kỵ."

Hứa Tiểu Phù ở bên cạnh phấn khích âm thầm vỗ tay, không ngừng giơ ngón tay cái lên.

Ân Tô Tô mỉm cười thoải mái.

Sau khi nhận được sự tán thành của đạo diễn và vượt qua cảnh khó khăn, tảng đá trong lòng Ân Tô Tô và những người khác cuối cùng cũng rơi xuống đất, cảm thấy rất vui vẻ, cả ngày quay phim diễn ra đặc biệt suôn sẻ.

Lúc 7 giờ 45 tối, Ân Tô Tô quay xong cảnh cuối cùng của ngày hôm nay. Cô lịch sự cảm ơn tất cả nhân viên công tác ở hiện trường vì đã làm việc chăm chỉ, sau đó quay lại phòng nghỉ để tẩy trang.

Nhìn thời gian, đoán nếu đến buổi ra mắt phim vào lúc này thì sẽ muộn mười phút.

Cô suy nghĩ một lúc rồi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn WeChat cho Hướng Vũ Lâm: [Xin lỗi chị Vũ Lâm, em vừa xong việc, bây giờ sẽ qua ngay. Dự kiến

nửa tiếng nữa sẽ đến, ngại quá ạ.]

Hướng Vũ Lâm trả lời rất nhanh, ghi:[À, em có thể đến là chị đã rất vui! Tới nơi gọi điện cho chị.]

Ân Tô Tô cắt hộp thoại trò chuyện với Hướng Vũ Lâm, nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng tìm thấy hình đại diện cảnh tuyết Tử Cấm Thành trong hộp thoại trò chuyện có ghi chú là "Kim chủ đẹp trai nhiều tiền", gửi địa chị của buổi ra mắt phim.

Bên kia cũng trả lời trong vòng vài giây: [Đã nhận được.]

"..." Đầu ngón tay Ân Tô Tô lơ lửng phía trên bàn phím, khóe miệng cô bất giác cong lên, gõ chữ: [Vậy phiền anh đợi rồi chồng.]

Nhấn nút gửi.

*

Điều kiện đường sá không quá thông suốt, nhiều đoạn đường bị ùn tắc, còn có một vụ va chạm từ phía sau với một phương tiện đi trước ở một đoạn đường, vì vậy, khi Ân Tô Tô đến tầng dưới của rạp chiếu phim nơi lễ công chiếu "Tam Sinh Hoa" được tổ chức thì đã 8 giờ 25 tối.

Cô tạm biệt Trần Chí Sinh, đeo khẩu trang, kính râm và đội mũ lao ra khỏi xe, đợi đến khi lao vào thang máy rồi mới gửi tin nhắn cho Hướng Vũ Lâm, nói rằng cô sẽ lập tức đi lên.

Vì muốn tổ chức buổi chiếu ra mắt nên nhân viên an ninh túc trực trên toàn bộ tầng 4 của rạp chiếu phim.

Ân Tô Tô chạy thẳng đến cửa rạp chiếu phim nhưng bị bảo vệ chặn lại yêu cầu cô đưa thư mời. Ân Tô Tô phản ứng lại, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị đưa thư mời điện tử đo Hướng Vũ Lâm gửi.

Không ngờ tín hiệu kém, mạng của cô quay vòng, nửa ngày cũng không thấy thư mời đâu.

Ngay lúc cô đang cau mày lo lắng, một giọng nữ trong trẻo động lòng nghĩ từ trong rạp vang lên, thân thiết gọi: "Tô Tô!"

Ân Tô Tô ngước mắt lên.

Nữ minh tinh mặc thường phục mỉm cười đi về phía cô.

Hướng Vũ Lâm mặc áo phông trắng cơ bản, giữa ngực có biểu tượng Logo có chữ "Tam Sinh Hoa", phía dưới kết hợp với quần jean bút chì sáng màu, đôi chân dài thẳng tắp và bắt mắt. Mái tóc dài dày mượt, buông xõa ngang vai, ăn mặc giản dị nhưng không che giấu được vẻ đẹp lộng lẫy của toàn thân.

Ân Tô Tô cũng mỉm cười và lịch sự gọi: "Chị Vũ Lâm."

"Đây là bạn của tôi, là tôi mời cô ấy đến xem buổi công chiếu lần đầu." Sau khi giải thích rõ ràng với anh nhân viên an ninh, Hướng Vũ Lâm thân thiết nắm tay Ân Tô Tô và dẫn cô vào rạp.

Bộ phim đang chiếu trên màn hình lớn, rạp chiếu phim rộng lớn rất yên tĩnh và tối tăm.

Hướng Vũ Lâm dẫn Ân Tô Tô đến hành lang cạnh khu vực xem chính của rạp, nhỏ giọng nói: "Chỗ ngồi của em ở hàng 7, ghế số 8, tên của em chắc được dán ở mặt sau của ghế, đi đi, chờ xem xong lại nói chuyện."

"Được, cảm ơn chị Vũ Lâm." Ân Tô Tô trước sau luôn nở nụ cười dịu dàng và lịch sự, cảm ơn sư tỷ đại hoa đồng môn.

"Cảm ơn cái gì." Hướng Vũ Lâm ngọt ngào nói, cười càng ngọt ngào hơn: "Em bận như vậy còn có thể từ phim trường tới giúp chị, chị nên cảm ơn em mới đúng."

Sau khi nói chuyện vui vẻ, Hướng Vũ Lâm trở lại chỗ ngồi ở hàng ghế đầu.

Ân Tô Tô cúi người lần mò trong bóng tối, hướng đến ghế số 8, hàng 7.

Một lúc sau, cô mơ hồ nhìn thấy ba chữ "Ân Tô Tô" trong ánh sáng lạnh lẽo của màn hình, biết là ở đây nên lặng lẽ ngồi xuống.

Ngồi xuống, bắt đầu xem phim.

Đạo diễn của phim "Tam Sinh Hoa" là một chuyên gia trong lĩnh vực phim nghệ thuật, các tác phẩm của ông có thể không nhất thiết phải là phim bom tấn nhưng hầu hết đều có thể đoạt được một số giải thưởng và là thể loại mà ban giám khảo giải thưởng rất thích. Khi Hướng Vũ Lâm nhận lời tham gia bộ phim này cũng giành được giải thưởng.

Đáng tiếc bản thân bộ phim là một bộ phim nghệ thuật dòng ý thức, cốt truyện sâu sắc, cảnh quay và ngôn ngữ phong phú, Ân Tô Tô đã bỏ lỡ hai mươi phút đầu tiên của phim, cô bắt đầu xem từ nửa chừng, hoàn toàn không thể hiểu được.

Một lúc sau, cô không thể ngồi yên được.

Nhưng lúc này, tổ sáng tác phim đang ngồi ở hàng ghế đầu của rạp, cô là khách mời được nữ chính mời đến hỗ trợ, đương nhiên không thể bỏ giữa chừng. Không thể xem hiểu cũng không thể rời đi, liền đơn giản nhắm mắt lại và bắt đầu ngủ gật.

Sợ những người khác có mặt tại hiện trường chú ý và chụp ảnh, Ân Tô Tô rất thận trọng, thậm chí còn hạ mũ xuống để che mọi thứ phía trên sống mũi.

Ngủ được một lúc, không ngờ bên cạnh lại vang lên một tiếng cười khẽ, trầm thấp đến mức gần như không nghe được.

Ân Tô Tô nghe thấy tiếng cười, mơ hồ cảm thấy giọng nói này quen thuộc, khẽ cau mày, vô thức mở mắt ra, đầu ngón tay giữ lấy vành mũ nâng lên một chút rồi đảo mắt.

Ngồi cạnh cô là một người đàn ông, một đồng nghiệp cũng đeo khẩu trang và đội mũ giống cô.

Ánh sáng lạnh lẽo của màn hình lớn chiếu sáng mặt mày đẹp đẽ và đậm nét không thể diễn tả bằng lời nói trần tục của người đàn ông, đồng thời lộ ra một chút thái độ ngang ngược, lạnh lùng và vô kỷ luật như thể không có gì quan trọng. Khóe mắt có một nốt ruồi chu sa màu đỏ, sáng đến kinh người.

"... Tiền bối Khúc Nhạn Thời?"

Ân Tô Tô ngạc nhiên kêu lên, vội vàng hạ giọng và lịch sự chào hỏi: "Anh cũng đến xem buổi ra mắt phim à, thật trùng hợp, xin chào, xin chào."

Khúc Nhạn Thời liếc sang một bên, nhàn nhạt nhìn cô một cái, sau đó không chút biểu cảm gật đầu đáp: "Xin chào."

Chào hỏi xong, Ân Tô Tô nhất thời không tìm được gì để nói, lặng lẽ đưa mắt quay lại màn hình.

Thầm nghĩ, trên thế giới này thực sự phụ thuộc vào việc chọn ai.

Với vị trí mờ nhạt trước đây của cô, việc ngồi chung mâm với Khúc Nhạn Thời là điều không thể.

Bây giờ cô thực sự có thể "ngang hàng" với Khúc Nhạn Thời.

Cô vốn định chợp mắt một lát, nhưng bây giờ lại không dám nghĩ tới, ảnh đế xuất sắc nhất đang ngồi bên cạnh cô, cho dù cho cô mười lá gan cô cũng không dám ngủ nữa.

Ngồi cạnh nhau như thế này suốt buổi không nói chuyện có vẻ hơi kỳ lạ, liệu có khiến ảnh đế cảm thấy mình rất ra vẻ không?

Ân Tô Tô cảm thấy hơi bất an, nghĩ ngợi một lúc rồi hắng giọng, thấp giọng bịa chuyện: "Bộ phim này thực sự được quay rất tốt, phim hay."

Ngữ khí Khúc Nhạn Thời lành lạnh: "Xem đến nỗi khiến cô buồn ngủ luôn, thực sự là một bộ phim hay."

Ân Tô Tô: "."

Bị vạch trần ngay tại chỗ, Ân Tô Tô 囧, im lặng không biết phải nói gì nữa.

Không lâu sau, nghe thấy tiếng quần áo sột soạt bên cạnh.

Cô bối rối quay đầu lại, nhìn thấy Khúc Nhạn Thời hạ vành mũ xuống, chắp đôi tay thon dài trước ngực, thân hình cao lớn uể oải trượt xuống, bắt đầu mơ về Chu Công.

Ân Tô Tô: "..."

"Tôi ngủ một lát." Anh ta đột nhiên không mở mắt nói, "Cô muốn ngủ thì đừng ngáy, sẽ đánh thức tôi."

Ân Tô Tô: "..."

Ân Tô Tô chưa bao giờ thấy khán giả nào xem phim thiếu tôn trọng như vậy, người sửng sốt, nghẹn họng chết lặng.

Sau khi rối rắm hết lần này đến lần khác, cô vẫn xuất phát từ nhiệt tình và thiện ý, hạ giọng nhắc nhở: "Tiền bối Khúc, anh cứ ngủ như vậy không tốt đâu, nhỡ có người trong đoàn đội sáng tạo nhìn thấy..."

"Vậy cô đừng ngủ." Khúc Nhạn Thời nhàn nhạt nói.

Ân Tô Tô ngây người: "Hả?"

"Để mắt chút, ai tới thì gọi tôi."

"........" Sai người ta thật tự nhiên, tôi rất thân với anh sao?

Nhìn ảnh đế đã nhắm mắt ngủ say, khóe miệng Ân Tô Tô co giật hai lần không tự chủ được, sâu sắc không nói nên lời.

Đang lúc đang âm thầm xấu hổ, điện thoại trong tay đột nhiên vang lên, có tin nhắn WeChat mới truyền đến.

Để tránh làm phiền trải nghiệm xem của người khác, Ân Tô Tô chu đáo giảm độ sáng màn hình và mở WeChat. Vừa nhìn, đôi mắt sáng của cô chợt lóe lên.

Kim chủ đẹp trai nhiều tiền: [Anh đang dưới lầu.]

Ân Tô Tô cong môi, gõ một câu trả lời: [Vâng, được.]

Kim chủ đẹp trai nhiều tiền: [Phim thế nào?]

Ân Tô Tô suy nghĩ một lúc rồi ngập ngừng gõ ra một dòng văn bản: [Rất sâu sắc, giàu hàm ý và tư tưởng, ngưỡng xem phim tương đối cao.]

Kim chủ đẹp trai nhiều tiền: [Có vẻ như không hợp khẩu vị của em.]

Lúc này, Khúc Nhạn Thời ở một bên dường như bị ánh sáng từ màn hình điện thoại di động của Ân Tô Tô làm phiền, anh ta khẽ cau mày rồi quay đầu sang phía bên kia.

Ân Tô Tô nhận ra, nhanh chóng gõ tin nhắn trả lời: [Trong rạp tối quá, màn hình điện thoại sáng lên rất chói, tiền bối bên cạnh đang nghỉ ngơi, tốt nhất tôi không nên làm phiền anh ấy. Không nói chuyện với anh nữa.]

*

Bãi đậu xe ngoài trời đối diện rạp chiếu phim, bên trong chiếc Rolls-Royce Phantom.

Phí Nghi Chu tiên sinh mặc vest chỉnh tề, đôi chân dài bắt tréo tao nhã, sau khi nhận được tin nhắn của vợ, ánh mắt chỉ rơi vào chữ "anh ấy", đầu ngón tay khẽ cử động, trả lời: [Vị tiền bối nào?]

Sau hai giây, tin nhắn mới được chuyển lên trên.

Là một cái tên: [Khúc Nhạn Thời]

"..." Phí Nghi Chu không khỏi nhíu mày. Thấy cái tên này quen quen nên rũ mắt nhớ lại. Một lúc sau, anh mím đôi môi mỏng, vô cảm tắt màn hình điện thoại.

Nhớ ra rồi.

Khúc Nhạn Thời chính là ngôi sao nam mà cô bị đồn có quan hệ tình cảm.

*

Nửa giờ sau.

Ân Tô Tô tập trung sức lực để xem phim, lúc này cô cơ bản đã hiểu được nội dung và đang chăm chú nghiên cứu cốt truyện, đột nhiên, điện thoại của cô lại vang lên và màn hình sáng lên.

Cô cau mày, mở WeChat ra nhìn xem, lập tức hóa đá tại chỗ.

Kim chủ đẹp trai nhiều tiền: [Anh ở cửa rạp, ra đón anh.]

Tin nhắn này gây sốc đến nỗi ngón tay của Ân Tô Tô run lên, run rẩy trả lời: [?]

Kim chủ đẹp trai nhiều tiền: [Cần thư mời nhưng anh không có.]

"..."

Ân Tô Tô bàng hoàng đặt điện thoại xuống và nhìn về phía trước, vẻ mặt đầy mờ mịt.

Xin hỏi cọng dây thần kinh nào của kim chủ ba ba anh minh thần võ của cô không đúng vậy, sao không nói tiếng nào trực tiếp tìm đến, muốn làm gì?