Trở lại gần chỗ lò hỏa táng, mặt trời đã lên cao.
Bến tàu thủy vận cả đêm yên lặng trở nên náo nhiệt.
Đại Vận Hà từ chân trời uốn lượn chảy đến, nối trái tim triều Đại Lê cùng với vùng đất phương nam trù phú đầy cá và lúa, chở đầy lương thực, binh lương, thuế phú, tơ lụa, bông, đồ sứ, than đá, vật liệu gỗ cùng với vô tận hành khách và hàng hóa đi về phương bắc, chống đỡ lấy sự thống trị lung lay sắp đổ của triều Đại Lê.
Công nhân phu khuân vác như con kiến dời nhà đem từng kiện hàng bốc xếp lên thuyền.
Bọn họ hô hào khẩu lệnh, đạp nảy lên xuống cầu gỗ, cúi người xếp hàng hóa lại bước đi như bay, y như giẫm trên đất bằng.
Trên bờ vô số thương gia cò kè mặc cả, tiếng người ồn ào, náo nhiệt biết bao.
Một đám lưu dân lao đến bên ngoài phu khuân vác chờ được chọn, muốn bán chút sức lực đổi một hơi, tiểu cai đầu phu khuân vác che mũi, vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ, chỉ vào tạ đá 200 cân bên cạnh, nói: “Nâng được tạ đá lên thì có thể lưu lại, nhấc không nổi thì đi nhanh lên.”
Lưu dân liếc nhìn tạ đá, nhao nhao lắc đầu, bọn họ trơ xương, người gầy như que củi, sức lực đâu ra nâng tạ đá 200 cân kia.
Có người không bỏ qua, ngay lập tức dẫn đến một trận đánh đập, phía sau tiểu cai đầu thế nhưng là có bốn năm tay phu khuân vác đứng đấy.
Lưu dân thấy thế, đành phải nhao nhao rời đi.
“Một đám củi khô, chẳng có một cái có ích, phi.” Tiểu cai đầu chửi thề một tiếng, quay người đang muốn đi, một giọng nói vang lên: “Ta thử xem.”
Xoay người, chỉ thấy một tên thanh niên tầm hai mươi tuổi, mặc áo gai vải thô chẳng biết đã đứng bên cạnh tạ đá từ lúc nào, cúi người “hoắc” một tiếng, liền nâng tạ đá giơ qua đỉnh đầu.
Hai mắt tiểu cai đầu tỏa sáng, cuối cùng cũng đã có một người có ích đến.
Hôm qua dỡ hàng, lật một cây cầu gỗ, chết mất hai tên nhân công, đang thiếu người.
“Cũng không tệ lắm, lưu lại đi.”
“Tiền công bao nhiêu?” Thanh niên hỏi.
“Một ngày năm văn, buổi sáng loãng, buổi chiều khô.”
“Quá ít, không làm.”
“Còn chê ít, cũng không đi hỏi thăm thử, một ngày hai bữa còn có năm văn tiền công, ngoài Tam Thông phu khuân vác ta ra còn có ai? Ngươi muốn bao nhiêu?”
“Mười lăm văn.”
Thanh niên nhếch miệng cười, không đợi tiểu cai đầu đang lộ vẻ kinh ngạc phản ứng lại, ném tạ đá chạy như một làn khói.
Khiến tiểu cai đầu ở phía sau tức giậm chân mắng to.
...
Tần Hà rất hài lòng với sự thay đổi của mình.
Nếu trước đây có sức lực như vậy, cũng không đến nỗi trở thành một tên thợ thiêu thi.
Nhưng mà bây giờ, dù cho hắn làm quan lão gia, hắn cũng sẽ không chuyển đi.
Tiêu hết tất cả mười lăm văn tiền, từ quán chợ sáng mua tám cái màn thầu bột tạp, hai cái bánh nướng mang về.
Hương vị thì khỏi phải nói, màn thầu bột tạp vừa đen vừa cứng, bên trong thực ra là chút cám lúa mì, vỏ trấu, các loại vỏ cây sợi cỏ, vị đắng chát, bánh nướng cũng gần như vậy, chỉ là cho thêm chút muối.
Cũng may có thể ăn no bụng.
Trở lại phòng thiêu thi ngủ một ngày, buổi tối ăn xong chỗ màn thầu còn lại, “Đương” một tiếng chiêng vang, quan trai trực ban phân phối thi thể xong, đóng cửa khóa lại, nhóm thợ thiêu thi lại bắt đầu một ngày làm việc.
Phân cho Tần Hà chính là một bộ thi thể đột tử, tim bị chọc xuyên, cánh tay bị chặt đứt mất, toàn thân rách nát.
Trên ngực có ba chữ bỏng: Bang Tam Giang.
Xem ra, đây hẳn là một tên tay chân Tào bang, sau khi chết không biết là sinh ra oán niệm hay là chấp niệm, từ trong đất bò ra ngoài.
Đại Vận Hà là thủy đạo hoàng kim của hàng hóa, thuế ruộng thiên hạ, toàn bộ triều Đại Lê đều nhìn chằm chằm vào tài lợi mà thủy vận mang đến, kết đảng kết phái, Lại xã ngang ngược, có nanh vuốt cùng thế lực của riêng mình.
Phu khuân vác, Tào bang, Xa mã bang, người môi giới riêng phần mình phân đất làm vương, ẩu đả đánh nhau là chuyện thường ngày.
Bình thường thì ban đầu chỉ là mày nhìn gì, nhìn mày thì sao, sau đó bắt đầu khoa tay, từng bước thăng cấp, cuối cùng biến thành tập thể hai bang đánh lộn, nha dịch quan phủ hoặc là không đến, hoặc là đến cũng chỉ là lẫn vào trong đám người xem kịch, ước chừng còn có thể từ trong túi móc ra hạt dưa.
Ôi, một đao này quá ngầu!
Ai ai ai, đá vào mặt không phải đàn ông a!
Ai đó, mày mạnh lên a!
Đủ loại như vậy, chờ đến khi đã mắt rồi, bọn họ lại đi nhặt xác, chuyện này coi như xong, qua hai hôm nữa lại tiếp tục đến.
Kiểm tra một chút không thấy có vấn đề gì đặc biệt, Tần Hà khoác thêm áo tang, đội khăn tang lên, lại lấy nước sạch, bắt đầu tắm xác.
Thợ thiêu thi có quy củ của thợ thiêu thi, trước khi đốt xác nhất định phải để tang, chỉnh trang thi thể sạch sẽ, nếu là không nguyên vẹn còn cần tìm đồ thay thế, báo một tiếng: Ngài lên đường không cần lo lắng, có vãng sinh cực lạc phú quý, Tam hỏa thanh lọc ngài chớ trách, miễn cho côn trùng tổn hại ngài, bổn thợ mặc áo tang lại đội khăn, giúp ngài thay quần áo tốt lại lên đường, ngài nằm xuống đài Tam Thanh, chớ để qua giờ mão.
Lời này ý là ta đều đã đốt giấy để tang cho ngài tịnh thân rồi, xin thương xót đừng hại ta, nếu hại ta, ngươi liền đầu thai nhầm giờ, sẽ không có vãng sinh cực lạc nữa.
Không biết là có tác dụng hay không, dù sao thì quy củ cũ là vậy.
Đầu tiên Tần Hà thanh lý thi thể sạch sẽ, lại dùng kim khâu đem hai lỗ thủng trước sau thi thể cùng cánh tay may lại, sau khi mặc chỉnh tề, đem thi thể chuyển vào lò hỏa táng.
Dầu hỏa dẫn cháy đống than, không khí lại thổi vào, lửa rất nhanh cháy rực lên.
Mùi lưu huỳnh lẫn với mùi xác thối, rất khó ngửi.