Nữ Sinh Thanh Thuần

Chương 1: Cả lớp thay phiên luân gian, dùng Ꮯôn Ŧhịt̠ giả màu hồng Thao banh Huyệt nhỏ

Cả lớp thay phiên luân gian, dùng ©ôи ŧɧịt̠ giả màu hồng đυ. banh l*и nhỏ

“Đồ khốn, thả tôi ra, các cậu thả tôi ra!”

Đồng Lôi Lôi bị hai tên học sinh nam giữ chặt cánh tay, váy trên người đã hoàn toàn bị xé rách, để lộ đồ lót bên trong.

“Ôi trời ơi, không ngờ hoa khôi của chúng ta lại ăn mặc dâʍ đãиɠ như thế, đúng là không biết xấu hổ mà, có lẽ đã sớm muốn được chúng ta đυ. khóc rồi, ha ha ha ha.”

Đồng Lôi Lôi nghe tiếng cười dâʍ đãиɠ của đám nam sinh, lớn tiếng nói: “Các cậu mau thả tôi ra, nếu không tôi sẽ về méc bố mẹ tôi đó, cả thầy giáo nữa!”

Ai ngờ đám nam sinh nghe xong còn cười to hơn: “Ha ha ha, cậu méc đi! Chỉ cần cậu không sợ mấy tấm hình của mình bị đăng lên mạng thì cậu cứ việc méc!”

Sắc mặt Đồng Lôi Lôi trở nên tái nhợt khi nghe bọn họ nhắc tới mấy tấm hình, trước đó cô đã bị lớp trưởng và mấy tên học sinh nam kéo vào trong góc cưỡиɠ ɧϊếp, hơn nữa còn chụp mấy tấm ảnh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, bọn họ dùng đống hình ảnh này để uy hϊếp cô, tiếp tục phát sinh quan hệ tìиɧ ɖu͙© với bọn họ lần nữa.

Nếu những bức hình này lan truyền ra ngoài, chẳng phải thanh danh của cô hoàn toàn mất hết hay sao?

Đồng Lôi Lôi nghĩ tới đó, đôi mắt hiện lên sự sợ hãi.

Đám nam sinh thấy Đồng Lôi Lôi không còn giãy giụa nữa thì cười càng thêm hèn hạ, bọn chúng bắt đầu dùng tay kéo đồ lót của cô xuống.

Đồng Lôi Lôi trơ mắt nhìn cơ thể trần trụi của mình lộ ra ngay trước mắt bọn họ.

Các nam sinh bắt đầu chụp hình, cởϊ qυầи áo.

Đây là lần đầu tiên Đồng Lôi Lôi để lộ cơ thể trước mặt nhiều nam sinh như vậy, cô không cách nào chịu được, đành phải nhắm chặt hai mắt.

Lúc này lớp trưởng đi lên phía trước, vỗ vào gương mặt Đồng Lôi Lôi: “Bé da^ʍ, mở mắt ra, nhìn cho rõ mọi người đυ. em như thế nào, hôm nay có rất nhiều người tới đây để yêu thương em, em có cảm thấy vui vẻ hay không?”

Ngay sau đó, bọn họ lấy ra một cây ©ôи ŧɧịt̠ giả màu hồng chạy bằng điện, lắc lư trước mặt Đồng Lôi Lôi: “Em xem cái này có được không? Nó có cùng màu với l*и da^ʍ của em đó, đâm nó vào bên trong chắc chắn sẽ làm em thấy sướиɠ.”

Đồng Lôi Lôi nhìn ©ôи ŧɧịt̠ nhựa bằng điện đáng sợ kia, vội vàng lắc đầu: “Không, tôi không muốn, cầu xin mấy người đó.”

“Không muốn cái gì mà không muốn?” Lớp trưởng nói tiếp: “Lúc em bị tôi đυ. không phải đã bắt tôi làm nhanh hơn nữa hay sao? Không phải nói rằng ©ôи ŧɧịt̠ của tôi đυ. em thích lắm hay sao?”

Hắn vừa nói xong, đám nam sinh xung quanh lập tức cười vang!

Đồng Lôi Lôi chỉ cảm thấy sỉ nhục vô cùng.

Lớp trưởng cầm ©ôи ŧɧịt̠ giả màu hồng, nhắm thẳng vào hai mép l*и mập mạp của Đồng Lôi Lôi, chậm rãi cắm vào bên trong.

“A!” Đồng Lôi Lôi kêu lên thảm thiết, cơ thể cũng không nhịn được mà vặn vẹo.Các bạn ib riêng cho mình để được mua truyện với giá ưu đãi nhé

Lớp trưởng vỗ lên vυ' Đồng Lôi Lôi một cái: “Bé da^ʍ, đừng có lộn xộn. Hai cậu giữ chặt cô ta cho tôi.”

“A a a a a.” Đồng Lôi Lôi bị giữ chặt dưới đất, dù có muốn làm gì cũng không được, cơ thể không cách nào nhúc nhích, chỉ biết trơ mắt nhìn cây ©ôи ŧɧịt̠ giả chạy bằng điện kia di chuyển vào cơ thể mình.

Lúc ©ôи ŧɧịt̠ giả cắm vào được một nửa, lớp trưởng đột nhiên bấm nút, ©ôи ŧɧịt̠ giả lập tức hoạt động.

Tần suất rung động của ©ôи ŧɧịt̠ giả khiến cơ thể Đồng Lôi Lôi run rẩy không ngừng, bộ vυ' bên trên cũng rung theo.

“A… a… ư… ưm… a a a… ư…” Đồng Lôi Lôi không ngừng rêи ɾỉ.

Nước da^ʍ chảy ra với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được: “A a a a, dừng lại đi mà, khó chịu quá, mau rút ra đi, a a a a.”

Đồng Lôi Lôi kêu rên không ngừng.

Lớp trưởng cười dâʍ đãиɠ: “Em đúng là da^ʍ muốn chết, còn giả vờ làm gì? Em có biết là nước da^ʍ của em đang giúp em nhanh chóng chứa được ©ôи ŧɧịt̠ bự của bọn tôi không hả?”

“A a a a!” Đồng Lôi Lôi tiếp tục rêи ɾỉ: “Cứu với! A a a a…”

Côи ŧɧịt̠ giả chạy bằng điện bên trong đột nhiên được rút ra.

L*и nhỏ của Đồng Lôi Lôi lập tức cảm giác được sự trống rỗng, trở nên càng thêm khó chịu.

Lớp trưởng banh rộng hai mép l*и ra, dùng ©ôи ŧɧịt̠ bự của mình hung ác đâm vào l*и nhỏ của Đồng Lôi Lôi, sau đó điên cuồng hoạt động: “Sao nào? Bé da^ʍ cảm thấy ©ôи ŧɧịt̠ giả thoải mái hơn hay là ©ôи ŧɧịt̠ bự của tôi sướиɠ hơn?”