“Thực xin lỗi, học trưởng. Buổi xã giao đêm qua thật sự không đi không được. Không phải hôm nay anh có lớp sao? Sao lại ở trong nhà chờ em?” Chương Thanh cởϊ áσ khoác treo lên giá, đi đến bên người Lâu Hạc Trọng.
Lâu Hạc Trọng và Chương Thanh tốt nghiệp cùng một trường đại học, hắn lớn hơn cậu hai khóa. Tám tháng trước Chương Thanh thông báo mình sẽ kết hôn với bạn tốt trong giới, có không ít người còn tưởng rằng cậu lừa hôn nhưng khi lên kế hoạch thì hai người đã quen nhau hơn 6 năm.
Thời học sinh, hai người cũng không giao lưu gì nhiều. Trong ấn tượng của Chương Thanh, Lâu Hạc Trọng vĩnh viễn luôn an tĩnh mà ôn hòa, hoàn toàn tương phản với tính cách tự phụ, thích quát tháo của đa số Alpha khác, sau khi kết hôn, ấn tượng này cũng không thay đổi.
Mùi rượu trên người Chương Thanh rất nặng, ngay cả tắm xong cũng không giấu được, đây là lộ ra từ dạ dày. Lâu Hạc Trọng thoáng nhíu mày, đáp lại câu hỏi của Chương Thanh trước, “Có giáo viên đổi giờ với anh.” Lại hỏi, “Đêm qua uống bao nhiêu vậy? Để lát nữa anh nấu cho em chút canh giải rượu.”
Chương Thanh bám lấy cánh tay của Lâu Hạc Trọng, tựa đầu lên vai hắn, “Em vốn không muốn uống nhưng bọn họ vẫn luôn khuyên em.” Nói một lúc, Chương Thanh lại đứng thẳng dậy, đưa hai ngón tay mảnh khảnh ra quơ quơ trước mặt Lâu Hạc Trọng, đôi mắt mở to cường điệu nói, “Nhưng không có uống say, thật sự, chỉ uống hai ly rượu mạnh.”
Lâu Hạc Trọng lẳng lặng ôm cậu, hỏi: “Ngủ ở đâu?”
Chương Thanh tự nhiên không thể nói thuê phòng ở “Mua Vui” được, lười giải thích. Cậu nghĩ nghĩ, nói: “Cơm nước xong, quay về công ty giải quyết chút việc, em ngủ lại phòng nghỉ ở công ty.”
Lâu Hạc Trọng nhìn cổ áo của cậu, lặp lại, “Phòng nghỉ công ty?”
Nhận thấy cảm xúc của hắn có chút không đúng, Chương Thanh hôn một cái lên mặt Lâu Hạc Trọng, “Đúng vậy, uống rượu thật là khó chịu, lần sau không uống với bọn họ nữa.”
Cậu bị Lâu Hạc Trọng đẩy ra, tạo thành một khoảng cách giữa hai người.
Lâu Hạc Trọng: “Rốt cuộc ngủ ở đâu?”
Chương Thanh buông lỏng tay ra, ôm cánh tay, ẩn ẩn có chút không kiên nhẫn. Đây là chỗ hỏng của việc kết hôn, cậu buộc phải dỗ dành Lâu Hạc Trọng mà không phải chơi chán rồi liền chia tay. Đại khái là do đêm qua đã dùng quá nhiều kiên nhẫn cho Úc Thiệu nên trong lòng Chương Thanh nghẹn một cổ khí, nhưng vẫn cố thả nhẹ giọng xuống, “Học trưởng, anh không tin em sao?”
Qua một lúc trầm mặc, cậu mới nghe thấy giọng nói đầy bình tĩnh của Lâu Hạc Trọng.
“Áo sơmi trong phòng nghỉ của em không có kiểu dáng này. Thanh Thanh, em đang gạt anh.”
“Học trưởng, anh nghe em giải thích.”
Chương Thanh lại lần nữa ôm lấy cánh tay Lâu Hạc Trọng, trên mặt hoàn toàn không có vẻ hoảng loạn do lời nói dối bị chọc thủng, thành thật nói, “Đêm qua đúng thật là em không ngủ ở phòng nghỉ công ty. Ngày hôm qua chơi quá muộn, em trực tiếp thuê phòng ở hội sở……”
Dù sao tối hôm qua cậu thật sự ngủ một mình.
Chương Thanh nở nụ cười ngọt ngào, nghĩ thầm, điên rồi đi. Ngay cả trong phòng nghỉ của cậu có dạng áo sơmi gì cũng nhớ rõ, bước tiếp theo có phải muốn thu thập tóc của cậu? Giảng viên đại học đều nhàn như vậy sao?
Lâu Hạc Trọng tránh né tầm mắt của cậu, rũ mi xuống, “Vậy tại sao em lại nói dối? Còn không cho anh đến đón em?”
“Em sợ anh suy diễn này nọ, anh xem, hiện tại không phải anh còn đang suy diễn sao? Hơn nữa ban ngày anh còn phải lên lớp, vẫn không ngủ chờ em, mệt muốn chết rồi thì phải làm sao?” Chương Thanh lại ngả người lên Lâu Hạc Trọng, gần như treo nửa người trên người hắn.
“Anh không có suy diễn. Anh chỉ lo cho em.” Lâu Hạc Trọng nói.