Chương 6
“Anh, có phải xe đạp của anh hết hơi rồi không?”
Thẩm Liễm ngồi ở yên sau, cảm giác Thẩm Khâm Mộ như đang cố hết sức đạp.
“Nói nhảm ít thôi.”
Thẩm Khâm Mộ khẽ cắn môi, đúng lúc gặp phải một dốc cao, không thể để mất mặt trước mặt Thẩm Liễm, vì thế tích góp sức lực, liều mạng đạp lên trên.
Ai ngờ, xe đạp vì phải chịu phụ tải quá lớn, không đạp được nữa, dây xích đột nhiên đứt, dừng lại giữa đường.
Thẩm Khâm Mộ: “...”
Thẩm Liễm dường như không để ý biểu tình trên mặt anh trai, ăn ngay nói thật: “Anh, xích đứt rồi.”
“Câm miệng lại.”
Cô nhảy xuống khỏi yên xe: “Anh chắc chắn ra ngoài không bơm xe, bây giờ phải làm sao, nếu không anh cho em tiền đi xe bus đi.”
Thẩm Khâm Mộ đạp không lên được dốc đã rất tức giận, bây giờ cái xe đạp lại hoàn toàn hỏng, mà nha đầu này chỉ biết đứng một bên nói mát: “Sao em không nói là do em quá béo, xe đạp không chở nổi nên mới đứt xích, chỉ nói anh thì có ích gì, em có thể bay đến trường học sao?”
Thẩm Liễm cũng nhận ra mình vừa rồi quá nôn nóng, nhưng lại bất mãn vì Thẩm Khâm Mộ nói lý do là mình quá béo, không dám lớn tiếng, chỉ có thể thì thầm nói nhỏ: “Anh mới béo.”
Thẩm Khâm Mộ nhìn giờ: “Được rồi, cho em tiền đi xe bus.”
Thẩm Liễm liền vui mừng vươn tay ra.
Thì thấy lông mày Thẩm Khâm Mộ nhăn lại: “Chết, không mang ví tiền.”
“Bây giờ em có lý do để nghi ngờ anh cố ý.” Thẩm Liễm ngồi xổm xuống, thở dài: “Nếu không em trở về lấy.”
“Thôi đi, việc nhỏ như vậy có thể làm khó anh của em sao? Chờ đi!” Thẩm Khâm Mộ lấy điện thoại ra, vô cùng nhanh chóng tìm được một số trong danh bạ điện thoại, gọi qua, nói tình huống đại khái, lông mày đang nhíu lại cũng từ từ giãn ra: “... Thật sao? Được, tốt, được, nhanh lên.”
Thẩm Liễm ngẩng đầu: “?”
“Chờ chút, cứu binh một lúc nữa sẽ đến.”
Thẩm Khâm Mộ xách xe đạp để sang một bên, dẫn theo Thẩm Liễm đến một chỗ râm mát tránh ánh nắng.
Ở dưới nghịch cảnh, không nhịn được mà cảm khái: “Em nói xem, anh có phải một anh trai tốt không, cuối tuần, vì chờ em gái đến trường, mà xích xe cũng đã đứt, không có chỗ nào để đi, chỉ có thể trốn ở đây chờ người ta đến cứu, quá thảm quá thảm mà…”
Bây giờ Thẩm Liễm không có đầu óc để nghe anh nói mấy cái này, nhưng nghĩ đến hôm nay anh có thiện chí như vậy, vừa chuẩn bị an ủi hai câu cho có lệ, thì liền thấy từ đối diện —
Từ Diễn Chu đi xe đạp dừng ở trước mặt bọn họ.
Thẩm Liễm đứng lên, Thẩm Khâm Mộ nói được một nửa cũng nhìn thấy anh, ném tâm tình thương cảm mình ném ra sau đầu, bày ra bộ dạng toan tính: “Tới rồi à, rất nhanh.”
Thẩm Liễm: “...”
Từ Diễn Chu nhìn xe đạp để một bên, hiểu đại khái được chuyện đang xảy ra, cũng không hỏi nhiều, nhìn về phía Thẩm Liễm: “Ngồi lên.”
Thẩm Khâm Mộ đẩy cô, ấn cả vai đặt cô ngồi lên phía sau xe đạp: “Đi nhanh lên.”
“Được chưa?” Từ Diễn Chu nghiêng đầu hỏi cô.
Thẩm Liễm duỗi tay nắm chặt ghế sau: “Được rồi.”
Từ Diễn Chu bắt đầu đạp, tuy rằng vẫn là đường dốc như lúc nãy, nhưng anh đạp không có chút khó khăn nào, Thẩm Liễm lại càng tin chắc rằng, là bởi vì Thẩm Khâm Mộ quên không bơm lốp xe, nên mới đạp không lên.
Cảnh ven đường mười năm vẫn như một, lướt qua trước mắt cô.
Thẩm Liễm nghiêng đầu, thấy tấm lưng rộng lớn của Từ Diễn Chu. Bởi vì là cuối tuần, cho nên anh không mặc đồng phục, mà mặc một chiếc áo sơ mi với áo khoác ngoài, hai bên sườn áo bị gió thổi bay lên, Thẩm Liễm không nhịn được và vươn tay ra, động vào góc áo đang bay.
Nhưng còn chưa động tới, thì xe đạp đã từ từ dừng lại vì đèn xanh đã chuyển sang đỏ.
“Anh Diễn Chu, làn nào chúng đều có thể gặp nhau như vậy, thật có duyên nhỉ.” Thẩm Liễm cảm thán từ tận nội tâm.
Từ Diễn Chu lại không cho rằng như vậy: “Tôi đi đến trường, nên chỉ là tiện đường thôi.”
“Hả? Anh cũng đến tập luyện sao?”
Trong lòng Từ Diễn Chu âm thầm nghĩ nếu không phải vì em, tôi cũng không cần phải đi.
Anh nhỏ giọng: “Đúng” một cái, đèn giao thông nhảy từ đỏ sang xanh, đạp bàn đạp, tiếp tục đi.
Lúc hai người đến được trường học, thì đã muộn mất hai phút.
Thẩm Liễm vọt nhanh đến nhà nghệ thuật, vẫn may còn ở đi đến trước cô giáo.
Từ Diễn Chu đi theo cô giáo chỉ đạo Đường Mạt cùng vào.
Đường Mạt là cô em chồng của hiệu trưởng, đang dạy biểu diễn ở trường nghệ thuật bên cạnh, vì lần kỷ niệm thành lập trường lần này, cho nên trường học đã đặc biệt mời cô ấy đến để làm cô giáo chỉ đạo.
“Yên lặng nào, các em đứng lên đi đến đây.” Đường Mạt đã có mười hai năm dạy học, lúc không nói lời nào nhìn qua cũng rất uy nghiêm, khi cô ấy nói, thì không ai dám lên tiếng nữa, đều ngoan ngoãn đứng dậy đi đến trước mặt cô ấy.
Tham gia tranh cử MC lần này có tổng cộng sáu người, bởi vì ngày thành lập trường đã đến gần, nên phải nhanh chóng chọn được người phù hợp. Ngoại trừ Thẩm Liễm, thì năm nữ sinh còn lại đều được chọn ra từ câu lạc bộ văn hóa và tuyên truyền, ngoại hình và tiếng phổ thông đều không tệ.
“Đoạn văn nhận lúc trước đã học thuộc chưa?”
Đường Mạt cầm danh sách trên tay, từ giờ trở đi cô ấy sẽ chấm điểm từng tiếng nói hành động của bọn họ.
Mọi người: “Đã thuộc ạ.”
Đường Mạt vẫn khá vừa lòng, nhưng có thật sự thuộc hay không, thì phải kiểm tra tiếp mới có thể nhìn ra: “Vậy thì tốt, bây giờ từng người đi lên kiểm tra, đọc đoạn văn trước, sau đó thì đọc khẩu lệnh.”
“Vâng.”
Tuy ngoài miệng đồng ý như vậy, nhưng các nữ sinh đều hai mắt nhìn nhau, không có ai muốn đi lên làm người đầu tiên cả.
Thẩm Liễm đã chuẩn bị đầy đủ trước khi đến đây, hơn nữa Từ Diễn Chu cũng đã ở đây xem, nên không thể nào rụt rè được, vì thế cô thoải mái tự tin nhấc tay: “Cô giáo Đường, để em lên trước cho.”
“Được.”
Năm nữ sinh còn lại tìm chỗ trống một bên ngồi xuống, phòng tập luyện bây giờ của bọn họ là phòng dùng để luyện múa, hai mặt sườn phòng là gỗ, còn hai đầu phòng là hai tấm gương lớn, hoàn toàn có thể soi cả người vào trong đó.
Vừa nãy nói không sợ, nhưng bây giờ mọi người đều tránh ra, trong một cái gương lớn, cũng chỉ có một mình Thẩm Liễm, nên vẫn có chút không được tự nhiên.
Huống chi hai người đối diện, Đường Mạt ngồi trên ghế, trong tay cầm danh sách, ánh mặt sắc bén, không chớp mắt nhìn cô.
Lại nhìn sang Từ Diễn Chu, anh dựa người vào trên gương, ánh mặt trời từ cửa chiếu vào, chiếu lên sườn mặt của anh, khiến khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng có thêm phần nhu hòa, ánh mắt đạm mạc, giống như đang chờ xem cô xấu mặt như thế nào.
“Có thể bắt đầu chưa?”
Câu này là Đường Mạt hỏi.
Thẩm Liễm hít sâu một hơi, không nhìn Từ Diễn Chu nữa, ánh mắt nhìn mình trong gương: “Có thể ạ.”
Đoạn văn cô đọc là một bài phát biểu đầy cảm hứng, mở đầu sử dụng chuyện xưa để hấp dẫn sự chú ý của mọi người, sau đó lại trích dẫn lời người xưa nói, hơn nữa tác giả cũng hiểu được ý nghĩa của đoạn văn mình nói ra, từ đó đạt đến mức cao trào của bài phát biểu.
Thẩm Liễm vừa bắt đầu kể lại chuyện xưa không có gì nổi bật, giống như đọc mà không mang theo chút tình cảm nào. Nhưng rồi tới đoạn sau đó, nói ra ý nghĩa của câu chuyện, lại một lời nói trúng đích, đoạn cuối cũng trơn tru thông suốt.
Ở phần kết của đoạn văn, cô còn dùng hai câu để cảm nhận đoạn văn đó, trong bản thảo không có, nhưng không phải vẽ rắn thêm chân, mà lại càng thêm phần sâu sắc.
Đường Mạt đối với sự hiểu biết của cô rất tán thưởng, cô ấy vốn cho rằng lãnh đạo trường học cử người đến cũng là người chẳng ra gì, như xem ra, cô nhóc này không chỉ có hậu trường vững chắc, mà năng lực cũng không yếu, là một hạt giống tốt.
“Được rồi, em đọc hai câu khẩu lệnh cô nghe.”
Bình thường Thẩm Liễm sẽ nhìn ánh mắt người khác, cũng là người thông minh, người khác nói một câu gì đó, cô có thể đoán được đại khái ý của người đó. Nhưng đối với khuôn mặt không thay đổi biểu cảm dù nghe thấy cái gì của Đường Mạt, hoàn toàn không có cách nào.
Đành phải đọc khẩu lệnh chọn một dễ một khó, đọc xong hai câu khẩu lệnh.
“Được rồi, người tiếp theo.”
Thẩm Lẫm thở ra một hơi, đi đến một bên ngồi xuống, trong phòng học có người đứng lên, bắt đầu một vòng kiểm nghiệm mới.
Cô chống tay nhìn một lúc, liền tới bên kia cửa, phát hiện ra Từ Diễn Chu không biết đã đi ra ngoài từ bao giờ. Thấy bên này một lúc nữa mới kết thúc, Thẩm Liễm liềm tìm cớ chạy ra cùng.
Từ Diễn Chu cảm thấy vai bị người ta đập vào hai lần, anh quay đầu lại, thấy Thẩm Liễm cười tủm tỉm thò đầu qua, cô dùng mũi ngửi ngửi, thấy không khí không có gì khác biệt: “Em tưởng rằng anh đang hút thuốc cơ.”
Hiếm khi anh mới giải thích một câu: “Bên trong quá ngột ngạt, nên ra ngoài hít thở không khí.”
“Ồ.” Thẩm Liễm thấy tâm trạng anh không tồi, đổi đối pháp hỏi anh, muốn nghe một câu khen ngợi: “Vừa rồi anh thấy em biểu hiện thế nào?”
Từ Diễn Chu im lặng nửa phút, giống như thật sự tựu hỏi, Thẩm Liễm khát vọng nhìn anh, cuối cùng từ “Giống nhau” đến bên miệng đã đổi thành — “Cũng được.”
Đáy mắt cô tối đi, bất mãn nói: “Anh không thể khen em một câu sao?”
“Khiếm khuyết cảm xúc, không hiểu được hoàn toàn ý đồ của người nói, giống như đọc sách vậy. Làm không tốt, vì sao lại muốn được khen.”
Từ Diễn Chu nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh, không có cảm giác khen ngợi, hỏi một cách môt cùng có thành ý, nhưng lại cố tính khiến cho cô không thể tức giận được.
Diễn thuyết đúng thật không phải điểm của cô, cho dù cô học thuộc không tệ, nhưng để phân tích tình cảm vẫn phải cố hết sức, thẩm chí có chỗ cô cũng không biết vì sao tác giả lại viết như vậy, cho nên mới tự thêm hai câu do mình giải thích, cũng may mà Đường Mạt không nói gì.
Tuy rằng Thẩm Liễm bất mãn, nhưng cũng không cưỡng cầu khích lệ, chỉ là miệng lẩm bẩm: “Yêu cầu thật cao.”
Từ Diễn Chu không nói nữa, Thẩm Liễm cũng đứng cùng anh như vậy.
Không quá một lúc, bên tai lại nghe thấy mơ hồ tiếng khóc vụn vặt.
Cô nhìn quanh bốn phía, liền thấy ở chỗ ngoặt phía trước bên tường, có để lộ ra một hàn váy màu hồng.
Thẩm Liễm đi qua, phát hiện đó là một nữ sinh, đang ôm đầu khóc.
“Cô làm sao vậy?” Cô vỗ vỗ bả vai nữ sinh.
Thời Trân ngẩng đầu lên, lớp trang điểm trên mặt đã bị trôi do khóc, thấy là người cùng tham gia tranh cử với cô, thì vội vàng lau mặt: “Không, không có chuyện gì.”
Thẩm Liễm cũng nhận ra cô ta, vì thể hỏi thêm hai câu: “Sao cô lại khóc?”
“Tôi, tôi làm không tốt, nhất định sẽ không được chọn…”
Thời Trân từ từ kể ra, thì ra cô ta lên sau Thẩm Liễm, nhưng lúc đọc đoạn văn, có đọc sai vài âm, còn có một đoạn hoàn toàn không đọc được, bởi vì cảm thấy thành tích của mình chắc chắn sẽ không tốt, càng nghĩ càng buồn cho nên mới bật khóc.
“Chuyện này chẳng có gì ghê gớm cả, không được chọn thì không được chọn thôi, cũng không cần phải khóc đâu.”
Thẩm Liễm nhìn cô ta khóc càng thương tâm hơn, khăn giấy của cô lúc lau mồ hôi đã dùng rồi, không có cách nào, đành phải đi hỏi Từ Diễn Chu có mang khăn giấy hay không.
“Em cảm thấy tôi sẽ có sao?” Từ Diễn Chu vẫn giữ bộ dạng lạnh nhạt.
Thẩm Liễm cảm thấy mình quả thật đã hỏi thừa: “Em cũng cho rằng anh không có.”
Không có khăn giấy, Thẩm Liễm đành trở lại dùng cổ tay áo khoác cho cô ta lau, nhưng dù khuyên như nào cũng không khuyên được Thời Trân, nước mắt cứ như từng hạt đậu xanh từng giọt từng giọt chảy ra.
Thẩm Liễm không chịu được nữa, chỉ có thể cảm thán một câu: “Chị em à, cô khóc như thế này, không đi diễn kịch thì thật đáng tiếc.”
Thời Trân sửng sốt một giây, ngẩng đầu nhìn cô, không biết có phải do tác động đến chuyện thương tâm đó không, lại khóc tiếp.
Một lúc sau, trong khi Thẩm Liếʍ không biết phải làm sao, thì phía sau có tiếng bước chân đi đến gần.
Cô quay đầu lại, thì được Từ Diễn Chu ném cho một túi đồ.
Cúi đầu thì thấy: “Khăn giấy sao? Không phải anh không có à?”
Khóe môi Từ Diễn Chu gợi lên một tia ý cười, lóe qua trong mắt Thẩm Liễm: “Tôi không có, nhưng quầy bán ăn vặt dưới tầng có.”