Chương 4
“Ông chủ, đây là lẩu Oden sao.”
“Đúng vậy!”
Thẩm Liễm lôi kéo Từ Diễn Chu đi vào quán hàng rong phía trước, bị hơi nóng trong nồi làm mờ đôi mắt: “Thơm quá, cho một phần cả chín ô đi!”
“Được.” Ông chủ thuần thục lấy ra hai cái xiên xiên các loại thịt viên linh tinh từ các ô khác nhau, để vào trong bát, đưa cho cô: “Đây, tổng cộng mười tám tệ.”
“Vâng ạ.”
Thẩm Liễm vui vẻ phấn chấn đẩy bát lẩu Oden vào trong tay Từ Diễn Chu, còn mình thì cầm điện thoại quét mã.
Kết quả quét nửa ngày, chi trả thất bại.
“A chết.” Cô quay đầu, nhìn người đứng cạnh mình xin giúp đỡ, ăn ngay nói thật nói: “Em không có tiền.”
Từ Diễn Chu bị chọc cười, lấy tiền mặt thanh toán.
Thẩm Liễm và anh cùng ngồi xuống ở bàn ghế để một bên.
“Thật ngại quá đi, nếu không anh thêm Wechat em, khi em có tiền tiêu vặt sẽ chuyển khoản lại cho anh.” Cô rút ra một cây cá viên, đưa đến trước mặt anh: “Đây, anh ăn trước đi.”
Từ Diễn Chu không có thói quen ăn khuya, anh từ chối sự ân cần của Thẩm Liễm: “Cô ăn đi.”
Thẩm Liễm híp mắt: “Vậy em không khách khí nữa.”
“Đúng rồi, để em quét anh, tiền em nhất định sẽ trả lại.” Cô vẫn chưa quên việc này, lấy điện thoại ra chuẩn bị quét mã.
Hai lần ở chung với nhau, Từ Diễn Chu phát hiện tâm tư linh tinh của cô nhóc này không ít, không khỏi gây ra phiền toái về sau, uyển chuyển từ chối thỉnh cầu thêm Wechat này: “Tôi không mang điện thoại.”
“... À, vậy sao.”
Thẩm Liễm cắn xiên đồ ăn, không vạch trần lời nói dối của anh, chỉ cười cười: “Vậy để lần sau đi.”
Thời gian còn lại, Thẩm Liễm yên lặng ăn, anh cũng yên lặng chờ.
“Cái trán không cần đi bệnh viện sao?”
Từ Diễn Chu vô tình hỏi một câu, khiến Thẩm Liễm suýt sặc, củ cải mềm mại nhất thời kẹt ở cổ họng, khụ khụ hai cái: “Khụ khụ… Đúng vậy, không không cần.”
Khóe môi Từ Diễn Chu hơi cong, Thẩm Liễm ôm cái bát cũng chỉ còn thừa lại hai cái viên.
Anh ngồi một bên chờ, gió thu thổi cổ áo anh lên, lực chú ý của Thẩm Liễn liền đặt lên yết hầu đang chuyển động của anh, lại nhìn đến đôi môi không có huyết sắc.
Thẩm Liễm không biết thế nào bỗng nhiên có cảm giác có lỗi, rút ra một cây cá viên: “Anh ăn một xiên đi, ăn rất ngon.”
Từ Diễn Chu quay đầu lại, cô không nhịn được mà khuyên lần nữa, nhìn cô ăn ngon như vậy cũng có chút đói, ngại phiền nên không đi lấy xiên, mà là cúi đầu, há mồm cắn viên thứ nhất, trên xiên cá viên cô cầm.
“...”
Bỗng nhiên tim Thẩm Liễm đập nhanh, tay suýt chút nữa không giữ được một viên còn lại.
Tướng ăn của Từ Diễn Chu cực văn nhã, thành thạo nhai nuốt viên chả cá vào bụng.
Thẩm Liễm nhìn anh cả mặt đều nóng, cũng không ăn lại xiên anh ăn dư lại, thả xiên đó lung tung trong bát, cầm lấy một cái khác nhét hết vào miệng trong một giây đồng hồ, lau miệng qua loa hai lần, quai hàm phình lên, nói chuyện cũng mơ hồ không rõ: “Em, em ăn xong rồi, đi thôi.”
-
Buổi tối, Thẩm Liễm ghé vào bên giường chơi trò chơi, nghe thấy có người bên ngoài gõ cửa.
“Vào đi.”
Thẩm Khâm Mộ ôm tay, dựa vào trên cửa hỏi cô: “Thế nào, anh trai thân yêu của em chế tạo cơ hội cho em rồi đấy, vừa lòng không?”
“Hừ, khó có khi anh có chút lương tâm.” Thảm Liễm vừa chơi xong trò chơi, từ trên giường bò dậy, vỗ vỗ bả vai anh trai đến tranh công: “Phần ân tình này em nhớ kỹ, lần sau khi ba phát tiền tiêu vặt, em sẽ chia cho anh một phần mười xem như là báo đáp.”
“...”
Thẩm Khâm Mộ gạt tay cô ra, biết cũng không đòi được gì tốt: “Anh cảm ơn em gái nha, ngày mai em còn phải đi tập luyện, ngủ sớm một chút đi.”
“Này này, anh từ từ đã.” Thẩm Liễm bỗng nghĩ đến cái gì đó gọi anh lại, vươn đầu nhìn hành lang không có người, liền kéo Thẩm Khâm Mộ vào phòng, duỗi tay vỗ một cái lên trán anh, Thẩm Khâm Mộ đột nhiên bị “Tác động”, cả người sửng sốt: “Em muốn làm gì? Anh kêu lên đó.”
Thẩm Liễm hề hề hừ hừ hai tiếng: “Làm giao dịch thế nào?”
“Giao dịch gì.”
“Tiền tiêu vặt tháng này cho anh một nửa, buổi tối anh đi đến nhà mấy bạn học của anh nhiều một chút, em sẽ trả tiền xe cho anh.”
Thẩm Khâm Mộ nhìn biểu tình của cô ngửi được một chút không bình thường: “Em không phải, muốn Từ Diễn Chu đi đón em mỗi ngày chứ?”
“He —” Thẩm Liễm làm như thật vất cho anh cái ánh mắt: “Được chưa?”
Ý chí yếu đuối của Thẩm Khâm Mộ phân vẫn giữa tình cảm anh em và tình cảm huynh đệ một lúc, sau đó nghiêm chính đẩy Thẩm Liễm ra: “Không được, anh không thể vì tiền mà bán đứng anh em như vậy được, để em trêu đùa cậu ấy trong lòng bàn tay thế được.”
“Ha hả.”
Thẩm Liễm đã biết trước thuyết phục anh không dễ như vậy, làm gì có tình huynh đệ bạn bè gì, rõ ràng là tiền quá ít: “Vậy anh muốn cái gì.”
“Đúng thật là sảng khoái!” Thẩm Khâm Mộ cười, vươn ngón tay tỏ vẻ: “Một tháng tiền tiêu vặt.”
“...”
Thẩm Liếʍ khẽ cắn mỗi, hận không thể trực tiếp đánh anh một cái, suy nghĩ xong cuối cùng vẫn nhịn xuống: “Đồng, ý.”
Buổi tối ngày hôm sau.
Bởi vì biết Từ Diễn Chu sẽ đến đây, nên Thẩm Liễm tập luyện lại càng tích cực hơn so với lúc trước, tiến độ tập luyện cũng nhanh hơn lúc trước rất nhiều.
Chờ mãi chờ mãi, mới đến tám giờ tối, cô gấp không chờ nổi đi xuống tầng, chạy đến cổng trường, chỉ là Từ Diễn Chu vẫn chưa tới.
Thẩm Liễm cũng không nóng nảy, nhìn thời gian đúng thật là sớm hơn lúc trước một chút.
Cô vẫn đứng vào vị trí chờ ngày hôm qua, nghĩ xem khi nhìn thấy anh có nên giả bộ dạng đói bụng, để hai người đi ăn một bữa cơm, sau đó mới về nhà.
Nghĩ như vậy, không biết từ lúc nào, khóe môi cô đã tự giác cong lên.
Nhưng mà, đợi mười năm phút, Thẩm Liễm vẫn không thấy Từ Diễn Chu đâu.
“Xin hỏi, có phải là bạn học Thẩm Liễm không?”
Thẩm Liễm nghe tiếng nói nhìn qua, là một chị gái có vẻ lớn hơn cô vài tuổi, đang đi về phía cô: “Chị là?”
Người tới cong cong môi cười, hai bên má có hai lúm đồng tiền, giọng nói nhẹ nhàng nhu mì: “Chị là đàn chị của Diễn Chu, thật không may, hôm nay cậu ấy đi với bạn học, trùng hợp chị lại ở gần đây, nên đã nhờ chị đến đón em.”
“Cảm ơn chị.”
Trong lòng Thẩm Liễm hơi hơi chìm xuống, nhưng trên mặt vẫn không có biểu hiện gì chào hỏi với cô ấy: “Em là Thẩm Liễm.”
La Y Nhiễm vẫn giữ nụ cười, mái tóc đen dài thẳng xõa sau lưng, mặc chiếc máy ca ro màu xanh nước biển, chỉ cần đứng ở đó đã là hình mẫu về khoảng thời gian yên bình trong lòng nhiều người đàn ông.
Thẩm Liễm nhìn cô ấy nhiều hơn vài lần, cảm thấy nếu mình so với cô ấy, thì khoảng cách chênh lệch cũng không quá lớn.
Lúc này mới hiểu, vì sao Từ Diễn Chu lại nói không thích cô như vậy. Bởi vì người ta có lựa chọn tốt hơn, giọng nói ôn nhu động lòng người, khuôn mặt xinh đẹp, ngay cả vóc dáng cũng vô cùng xứng đôi với anh.
Trong vô thức, Thẩm Liễm đã đặt mình chung một chỗ với La Y Nhiễm, mà kết quả, khiến trong lòng cô đột nhiên sinh ra bực bội.
Nghĩ đến việc còn phải đi cùng cô ấy trên một đoạn đường, còn không biết tự xấu hổ sao.
Vì thế cô đeo ba lô lên, nói với La Y Nhiễm: “Chị nếu chị có việc, thì em có thể tự trở về, nhà em cũng không cách trường học quá xa đâu.”
La Y Nhiễm nhíu mày nhẹ: “Vậy, không tốt lắm.”
Thẩm Liễm vô cùng thành khẩn nói: “Thật sự không có việc gì, con đường này em thường xuyên, không có vấn đề.”
La Y Nhiễm thấy cô kiên trì, cũng không nói thêm gì nữa: “Vậy được rồi, vậy lúc em về nhà nhớ báo tin cho Diễn Chu, để bọn chị yên tâm."
“Vâng, vâng vâng.” Thẩm Liễm gật đầu lung tung, cười vẫy tay tạm biệt cô ấy: “Chị đi đường cẩn thận nha.”
Đợi La Y Nhiễm đi xa, Thẩm Liễm mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lẩm bẩm: “Người ta đã trốn mày đến mức này, lần này hành động quá thật bái, trở về phải suy nghĩ lại thôi.”
Thẩm Liễm lảo đảo lắc lư dọc theo bức tường xung quanh trường một mình trở về nhà, lần đầu tiên, một bụng lời nói của không thấy ai để nói, suy nghĩ trong đầu cũng vô cùng loạn.
Quả nhiên hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn mà.
Buổi tối vì suy nghĩ trong đầu quá nhiều lại rối như tơ vò, nên Thẩm Liễm hai giờ đêm mới bắt đầu ngủ.
Buổi sáng hôm sau, cho dù Thẩm Khâm Mộ xách nắp nồi đập ở bên tai, thì cô cũng không dậy.
Sau đó không có gì bất ngờ xảy ra, cô đến muộn.
Hơn nữa với đủ loại hành vi trái với quy định trường học gần đây, cô thật vinh hạnh được bác họ Trần Kiến Quốc mời vào văn phòng.
“Nói! Đêm qua làm gì.”
Cả người Thẩm Lẫm chấn động, tỉnh táo được nửa dây, dụi dụi mắt, vẫn không tỉnh được: “Bác, đêm qua cháu không làm gì, chỉ nghĩ một số việc thôi.”
Trần Kiến Quốc đập giáo án “Bang” một cái mạnh: “Đây là trường học, em gọi tôi là gì?”
“Hắc hắc, chủ nhiệm, Trần chủ nhiệm.” Thẩm Liễm là người rất biết nhìn sắc mặt người khác, cô cố gắng mở to hai mắt, sau đó cúi đầu xuống thập thấp, dùng ngữ khí vô cùng thành khẩn nói: “Chủ nhiệm em sai rồi.”
Lúc này Trần Kiến Quốc mở bỏ giáo án ra, giọng nói từ trên quang tám cũng thành thấp: “Vậy em nói xem, em sai chỗ nào?”
“Báo cáo chủ nhiệm, em không nên ngủ muộn, dẫn đến đi học trễ, trở thành một tấm gương không tốt cho bạn học, cũng gây ra ảnh hưởng không tốt cho trường học…” Thẩm Liễm thành khẩn nói ra một loạt.
“Được được được, dừng lại…” Trần Kiến Quốc chắn đứng câu nói của cô, hai bên lông mày cau lại, nói lời thấm thía giáo dục, chẳng phân biệt tiếng phổ thông: “Em vẫn không khắc sâu được sai lầm của mình sao.”
“Em chỉ sai ở việc đi trễ thôi à? Tiết thể dục tuần trước, có phải em sửa váy đồng phục ngắn lại không!”
“Hả?” Thẩm Liễm hơi ngốc.
“Em hả cái gì mà hả, đừng giả ngu với tôi, em nói có việc này hay không?”
Thẩm Liễm nhớ đến chuyện lần trước nóng đầu sửa váy ngắn hơn, đi “Câu dẫn” Từ Diễn Chu, gật gật đầu, thành thật nói: “Có.”
Trần Kiến Quốc tức giận đến mức đầu bốc khói: “Thật đúng là e, sao, ta còn cam đoan lặp đi lặp lại với chủ nhiệm lớp em, nói em tuyệt đối sẽ không làm việc này, giờ em làm vậy, cho tôi một sự kinh ngạc lớn luôn đấy!”
“Chủ nhiệm… Ngày đó thời tiết thật sự rất nóng, nên em mới sửa lại vái một chút tí xíu như vậy thôi, hẳn là không có việc gì đâu.”
“Không có việc gì sao? Bây giờ mấy nữ học sinh có chút xinh xắn đều học theo em hết, sửa váy ngắn đi, tạo thành ảnh hưởng bất lương cỡ nào, vậy mà em còn cò kè mặc cả với tôi à?” Trần Kiến Quốc đột nhiên đập bàn, hoàn toàn đem chuyện này chụp lên đầu Thẩm Liễm.
Cô ủy khuất: “Em cũng không bảo các ấy học theo mà.”
Trần Kiến Quốc: “...”
“Chủ nhiệm, xin thầy bớt giận.”
Thẩm Liễm biết nếu Trần Kiến Quốc tức giận sẽ không có chỗ tốt nào cho cô, đành phải mềm thái độ xuống, rồi đẩy đẩy cốc nước chứa đầy nước đến trước mặt ông ấy: “Thầy uống nước đi, như vậy, ai sửa váy ngắn đi, thì em sẽ đi nói với các bạn ấy, em sẽ nói với từng người một, thầy xem thái độ nhận sai của em có được không?”
Trần Kiến Quốc trừng mắt liếc cô một cái, vừa định mở miệng, thì ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.
Ông ấy nhận lấy cốc nước giải khát, để chuyện của Thẩm Liễm sang một bên, nói với người ngoài: “Đi vào đi.”