Khổng Tiêu hung hăng trừng mắt với tên kia rồi đuổi theo.
"Anh Giang, nhớ phải bảo trọng đó."
Giang Đình dừng bước, gật đầu: "Cậu cũng vậy."
Cô chuyển ánh mắt, nhướng mày, nói: "Ai ui, anh Triệu cũng đến tiễn tôi đó ư, đa tạ đa tạ."
Triệu Khinh Hồng đi tới, đứng bên cạnh Khổng Tiêu, dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Giang Đình: "Có chuyện gì cứ tìm tới chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ."
Giang Đình bĩu môi: "Cái gì mà chúng tôi chứ, làm như Khổng Tiêu và anh là người một nhà vậy."
Khổng Tiêu nghe vậy thì đỏ mặt, vội vàng đứng cách xa Triệu Khinh Hồng ra mấy bước chân.
Bây giờ Triệu Khinh Hồng chính là một trai thẳng chính hiệu, hoàn toàn không hiểu được hàm ý sâu xa này, chỉ hơi khó hiểu liếc nhìn Khổng Tiêu.
Giang Đình xua tay, nói: "Được rồi, tôi đi đây, đầu bếp doanh cách đây không xa, ngày nào các người cũng sẽ ăn cơm do tôi nấu."
Dưới ánh nhìn soi mói của Khổng Tiêu và Triệu Khinh Hồng, Giang Đình sải bước ra khỏi tân binh doanh cùng với lão binh đến từ đầu bếp doanh.
Dọc đường đi, lão binh của đầu bếp doanh vô cùng im lặng, Giang Đình cũng không nói chuyện, chỉ cắm đầu bước đi.
Lúc này đã là buổi trưa, phần lớn binh lính đều đang nghỉ ngơi trong lều, sau khi rời khỏi tân binh doanh, cô đi qua đại doanh nơi những binh lính bình thường sinh sống, đi bộ một lúc thì đến đầu bếp doanh.
Lần trước cô tới đây trộm đồ ăn là vào ban đêm, trời tối nên chưa nhìn được toàn cảnh đầu bếp doanh, hôm nay nhìn lại mới phát hiện đầu bếp doanh rất rộng lớn.
Ngoài hàng chục chiếc nồi khổng lồ dưới lều lớn, những vật dụng khác cũng rất khoa trương, thậm chí dãy bồn rửa còn lớn hơn cả bồn tắm, ba bốn người tắm trong đó cũng không thành vấn đề.
Nơi đây cũng có rất nhiều gỗ chất cao như núi, nhìn không thấy điểm cuối, còn cả đống cỏ khô đủ chỗ cho hàng chục người lăn lộn trên đó, ngoài ra còn có một nhà kho khổng lồ, cánh cửa khóa chặt, có hai người đứng canh trước cửa, chắc chắn là kho lương thảo.
Phía sau là một số doanh trướng nơi binh lính của đầu bếp doanh nghỉ ngơi. Vì số lượng người trong đầu bếp doanh ít hơn các đại doanh bình thường nhiều nên quân doanh chỉ đủ dùng. Một doanh trướng có thể ở được bốn người, môi trường cũng tốt hơn tân binh doanh nhiều, ít nhất không phải nằm trên đất, mà có một chiếc giường làm bằng gỗ.
Có bốn cái giường nối liền nhau, một cái bàn lớn, mấy cái tủ, chăn gối đầy đủ, còn sạch sẽ hay không thì chưa biết.
"Đây là giường của cậu."
Lão binh chỉ vào vị trí ngoài cùng, nói: "Người sống cùng doanh trướng với cậu đều là người mới đến đầu bếp doanh, nhớ phải chăm sóc lẫn nhau."
Giang Đình ngoan ngoãn gật đầu.
Ba người nằm trong doanh trướng cũng lần lượt đứng dậy, xếp thành một hàng.
Lão binh mỉm cười với Giang Đình, khuôn mặt rám đen rất thân thiện: "Nhóc con đừng sợ, đã đến đầu bếp doanh rồi thì chúng ta chính là người một nhà, ta họ Chung, bọn họ hay gọi ta là chú Chung, nếu cần gì cứ đến doanh trướng gần kho lương thảo nhất tìm ta."
Giang Đình vội cười toe toét: "Dạ, chú Chung."
Vốn dĩ nhìn vẻ bề ngoài của cô không phân biệt được là nam hay nữ, nhưng sau khi phơi nắng một thời gian, bây giờ cô nhìn giống một thiếu niên tuấn tú hơn, cười lên rất sáng sủa, dễ gây thiện cảm, tỏa ra hào quang chói mắt. Cô cố ý lấy lòng vị trưởng bối kia một chút.
Sau đó, chú Chung lại dặn dò ba người “bạn cùng phòng” của Giang Đình: "Mấy người các cậu nhập ngũ trước Tiểu Giang, cũng đến đầu bếp doanh lâu hơn cậu ấy, cậu ấy không biết cái gì thì phải chỉ dạy, biết chưa?"
"Đã hiểu, thưa chú Chung!"
"Chú cứ yên tâm!"
Chú Chung gật đầu rồi rời đi.
Một thiếu niên nhìn có vẻ chỉ mới mười tám, mười chín tuổi đi tới, ôm lấy vai Giang Đình, nở nụ cười nói: "Anh chính là Giang Đình à, nhìn vẻ ngoài đúng là đẹp! Tôi tên là Tạ Ninh!"
Giang Đình hơi ngả người về phía sau, giữ khoảng cách với anh ta, cười híp mắt nói: "Chào mọi người, tôi là Giang Đình, từ tân binh doanh đến!"