Công Lược Nhầm

Chương 4

Chiếc áo khoác đen trùm lên đầu.

Che phủ toàn thân tôi trước khi mọi người đến.

Đếm ngược dừng lại.

Cố Uyên ngoài cười nhưng trong không cười: "Sao lại giống như mắc bệnh nan y vậy, Vương Thiển Thiển, cô chỉ có chút bản lĩnh này thôi hả."

Trước khi Tống Hạc sắp phá cửa vào, Cố Uyên ôm tôi đứng dậy, từ cửa sau xuyên qua tầng tầng lớp lớp móc treo quần áo, ngồi lên xe của hắn.

Trong xe, tôi vẫn còn hoảng sợ, khóc nức nở.

Cố Uyên trầm mặt, "Khóc cái gì? Chỉ vì không được ngủ với tôi?"

Tôi dùng sức gật đầu, bám chặt lấy hắn như con bạch tuộc, lặng lẽ đếm thời gian sống đang dần tăng lên.

Vẻ mặt Cố Uyên chán ghét, nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.

Xe ô tô chậm rãi chạy vào khu biệt thự.

"Xuống xe."

Cố Uyên đuổi tôi.

"Anh không xuống à?"

"Tôi còn có việc."

Thế thì còn được gì?

Hệ thống kêu loạn: [Ký chủ, hôn trước đi!!! Tôi không muốn chết!]

Tôi cẩn thận áp sát, "Có thể hôn không?"

Cố Uyên im lặng nhìn chằm chằm vào hàng mi ướŧ áŧ của tôi, sau một lúc lâu nắm lấy cằm tôi, dung túng tôi làm càn mà hôn môi hắn.

Bờ môi hắn rất lạnh.

Ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve cổ tôi, mang lại cảm giác rung động không thể nói thành lời.

Thật thoải mái.

Bất ngờ, cửa kính xe bị người ta gõ vang lên.

Tôi vừa mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt to của Tống Hạc dán vào cửa sổ, sợ đến mức hét lên một tiếng, suýt nữa thì tim ngừng đập.

"Anh con mẹ nó ngu ——"

[Ký chủ, chú ý đừng vi phạm nhân vật trà xanh.]

Tôi che miệng, nhanh chóng ngồi xổm chui xuống dưới chân Cố Uyên.

Ngước đầu ánh mắt cầu xin nhìn hắn.

Cũng may Tống Hạc không thể nhìn thấy trong xe.

Chỉ thấy hắn cau mày, vừa gõ cửa vừa nói: "Này, giúp tôi một việc."

Cố Uyên cúi xuống nhìn tôi một cái, ấn đầu tôi xuống dưới, "Ngoan, thấp xuống một chút nữa, hắn mới không nhìn thấy cô."

Do tư thế không thể nói này, mùi bạc hà trên người Cố Uyên càng thêm nồng đậm.

Cửa sổ xe hé ra một khe hở.

Cố Uyên lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì?"

"Vương Thiển Thiển đào hôn rồi."

Cố Uyên nhíu mày, biểu cảm vi diệu, "Ồ, vậy cô ta thật sự là... không biết sống chết."

Tống Hạc khó chịu hút thuốc, "Giúp tôi một việc, có một người đàn ông ôm cô ta từ cửa sau đi ra, tôi nhớ người của cậu ở cửa sau chắc chắn nhìn thấy. Giúp tôi điều tra xem là nhà ai, tôi sẽ cho hắn ta đoạn tử tuyệt tôn."

Tôi căng thẳng, đầu đập vào một bộ phận nào đó.

Cố Uyên “hừm” một tiếng, híp mắt cúi đầu nhìn tôi, "Ngoan đi, em cũng muốn tôi đoạn tử tuyệt tôn à?"

Tôi che miệng, không dám lên tiếng.

Chương 4

Tống Hạc lại thò đầu qua khe cửa nhìn vào, như thể bị thôi miên.

"Cô gái này ở đâu ra vậy? Độ dẻo dai không tệ."

"Mới quen, hơi thích cắn người."

Tống Hạc nheo mắt, suýt nữa thì thò đầu vào, "Như vậy mà không giới thiệu cho anh em làm quen một chút à?"

Nói rồi muốn mở cửa xe.

Tài xế lập tức khóa cửa.

Cố Uyên cười nói: “Em nó nhát gan, sợ em nó sợ hãi, lần sau đi."

Nói xong, trước ánh nhìn khó hiểu của Tống Hạc, Cố Uyên nâng cửa sổ xe, nâng khuôn mặt tôi lên.

Phát hiện ra vết son môi của tôi đã in hết lên quần hắn.

Hắn kiên nhẫn lau sạch vết son môi bị lem cho tôi: "Làm sao bây giờ, chồng cũ của cô lại bắt đầu cảm thấy hứng thú với cô rồi à?"

"Cho nên, chỉ còn cách giấu cô đi thôi."

Cố Uyên chính là đồ biếи ŧɦái.

Tôi nằm trên giường lớn ở nhà Cố Uyên, hai mắt vô hồn nhìn lên trần nhà.

Tên biếи ŧɦái này sau khi nhốt tôi vào biệt thự thì đã bỏ đi.

Thay vào đó, thư ký mang đến một đống đồ dùng sinh hoạt.

Những chiếc váy ngủ lụa và túi xách hàng hiệu chất đầy tủ quần áo.

Hệ thống không thèm quan tâm đến chuyện đó: [Ký chủ, hắn bao nuôi cô cũng khá có tính nghi thức đấy chứ.]

Nhưng tôi thiếu tiền sao?

Thứ tôi thiếu là người!!

Nhưng Cố Uyên không biết nghĩ thế nào, hắn cứ câu dẫn tôi, thấy được nhưng sờ không được.

Tôi thấy thời gian tồn tại sắp hết, tôi gấp đến độ như con kiến bò trên chảo nóng.

[Ký chủ, nếu không thì nhảy cửa sổ chạy đi. Cố Uyên ở cách đó không xa đang tham dự một yến hội, bây giờ vẫn còn kịp.]

Thế là tôi thực sự chạy đi.

Hệ thống an ninh của biệt thự kêu như điên.

Giây tiếp theo, điện thoại của tôi nhận được cuộc gọi từ Cố Uyên.

Sau khi nhấc máy, chỉ nghe thấy hắn lạnh lùng cười nói: "Bảo bối, đây là thành ý của cô sao? Cô tốt nhất cầu nguyện đi, đừng để tôi bắt được.”

Tôi bực bội cúp điện thoại.

Nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị số mười phút còn lại trên đầu, tôi tăng cường lực chạy.

Đại sảnh yến hội tiếng người ồn ào.

Tôi nhìn quanh trong đám đông, quay người lại thì bị ai đó giật tóc ném vào tường.

Cơn đau từ sau gáy truyền đến xương cùng.

Tôi đau đến mức nhe răng trợn mắt.

"Thiển Thiển, mấy ngày nay đi đâu vậy?"

Tống Hạc không biết từ lúc nào xuất hiện sau lưng tôi, mặt mày tối sầm.

Tôi lập tức nín thở, toàn thân căng cứng.

Lần trước hắn và Cố Uyên đồng thời ở đây, suýt chút nữa đánh chết tôi.

Tôi nhỏ giọng nói: “Tống Hạc, anh buông tôi ra trước.”

“Buông ra? Để cho cô sung sướиɠ với tên gian phu kia sao?”

Tay hắn dùng sức, hung hăng kéo tóc tôi, "Ngoan ngoãn nói cho tôi biết, người đàn ông đó là ai?"

"Để tôi dạy dỗ hắn một bài học, không phải thứ rác rưởi nào cũng có thể nhặt được."

Tôi suýt chút nữa đã quên, Tống Hạc là tên điên làm người ta chán ghét.