"Nha đầu, ba ông già chúng ta sẽ không để cháu mang thịt này về đâu, về sau cháu sẽ đến đây kết lửa ăn cùng nhau." Ông Lý làm xong việc rồi nói với Điền Tú Vân."Dạ, cháu hiểu." Điền Tú Vân biết không phải mấy ông lão muốn độc chiếm, mà là bởi vì tình cảnh hiện tại của cô, huống chi làm sao giải thích có mang thịt lợn trở về, cho dù Điền gia không hỏi, cô cũng sẽ không nếm được một miếng thịt lợn nào, ba ông cũng biết hoàn cảnh gia đình cô nên muốn âm thầm giúp đỡ cho cô, sao cô lại có thể không biết tốt xấu.
"Được rồi, buổi trưa chúng ta ăn một bữa thịnh soạn nhé. Nghĩ đến thôi là bụng tôi đã trống rỗng rồi." Đối với Điền Tú Vân rộng lượng, ông Hoa luôn cảm thấy ưa thích, không giống như những cô bé khác trong thôn, cô luôn có tinh thần phóng khoáng.
“Nha đầu làm chủ bếp, ba người chúng ta trù nghệ đều không được, đừng có làm ra lại không thể ăn, lãng phí thịt lợn rừng tốt như vậy.” Ông Tiền đối với việc nấu ăn cũng là hung ác bỏ công sức, nhưng mà từ đầu đến cuối chính là học không được, mỗi lần đến phiên ông nấu cơm, cũng chỉ là so hai người khác là có thể nuốt xuống một chút.
Bởi vì có nguyên một con lợn rừng làm thịt dự trữ cho bốn người, nên Điền Tú Vân đã chuẩn bị trước đầy đủ cho bữa ăn vào buổi trưa, thịt lợn rừng vốn dĩ thơm hơn thịt lợn nhà, cộng thêm tay nghề thủ công mấy chục năm của Điền Tú Vân ở kiếp trước, cái bữa ăn chắc chắn là bữa ăn no nê và hài lòng nhất mà ba ông già từng được ăn ở làng Cao Sơn.
“Quả nhiên, tay nghề của nha đầu thật là tốt.” Ăn uống xong, ông Hoa hài lòng sờ bụng, hơi nheo mắt lại sưởi ấm cơ thể, cảm thấy rất thoải mái.
“Ồ, đây có lẽ là bữa ăn ngon nhất mà tôi từng ăn trong đời.” Ông Tiền nói với giọng khoa trương rồi cũng bắt chước ông Hoa hơi nheo mắt lại gần lò than để sưởi ấm.
“Ừ, hoàn toàn chính xác.” Ông Lý lập tức làm tổng kết lại.
"Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì ba ông đã lâu lắm rồi không ăn thịt." Điền Tú Vân che miệng cười nói.
Bốn người chỉ quây quần bên lò than sưởi ấm, thỉnh thoảng lại trò chuyện vài câu, trong lúc nhất thời khiến người ta có ảo giác về một khoảng thời gian yên tĩnh, cứ như thể bốn người đang ở trong một bức tranh hạnh phúc, không ai chịu phá vỡ sự yên tĩnh của thời điểm này.
Mãi đến trưa, Điền Tú Vân mới rời đi, tuy rằng cô cảm thấy tiếc nuối cảm giác yên bình năm tháng đã tan vỡ, nhưng cuộc sống vẫn cần phải đối mặt, người nhà họ Điền cũng phải tiếp tục giải quyết, may mắn cô đã có cách xử lý xong hết thảy họ hàng Điền gia bằng biện pháp của mình, chuyện bị đánh mắng trước đó sẽ không xảy ra nữa.
"Nha đầu hãy cố gắng lên, những ngày này cuối cùng cũng sẽ trôi qua, sẽ có rất nhiều khoảng thời gian tốt đẹp đang chờ đợi cháu ở trong tương lai." Ông Hoa dường như nhận thức được sự chán nản của Điền Tú Vân nên đã an ủi cô.
"Dạ, cháu về trước đây." Điền Tú Vân mang theo củi kiên quyết xoay người rời đi, nhưng vừa quay người lại, nước mắt liền không ngừng chảy ra, câu nói này giống như lời ông Hoa đã từng nói với mình. Kiếp trước cô đã từng bị áp bức, nên cô có cơ hội hiểu được câu nói này, nhưng vận mệnh của cô ở kiếp này đã thay đổi, cô tin rằng mình sẽ có thể trải qua cuộc sống tốt đẹp mà ông lão đã nhắc đến trong tương lai.