Xuyên Thành Nữ Phụ Sau Bị Vai Ác Công Lược

Chương 39: Nữ nhân thật khó hiểu

"Sao cô cảm thấy như vậy?"

Cú mèo truyền tin bị vò đầu dù giận cũng không dám nói gì, lông chim đều xoã tung, An Cửu mới mở tin nhìn thấy một câu như vậy.

Nhìn nét chữ càng phiêu dật hơn trước, thể hiện nội tâm của chủ nhân cực không bình tĩnh, nàng suýt nữa cười ra tiếng.

An Cửu chậm rì rì viết thư trả lời: "Tối hôm qua không phải ta uống say đi nhầm phòng sao, sau đó hôm sau tỉnh lại phát hiện miệng có chút kỳ quái, có chút đau...... Ta hoài nghi Bùi Tịch hắn phi lễ ta! Khẳng định hắn yêu thầm ta, lại không dám nói với ta, mới lén lút làm loại chuyện này."

Tin gửi đi không bao lâu, rất nhanh lại bay về.

"Không có bằng chứng, đừng đổ tội cho người trong sạch!"

Bên cạnh còn có một chấm mực nhỏ giọt, bởi vậy có thể thấy đối phương có bao nhiêu khϊếp sợ.

An Cửu hoàn toàn không nhịn được, cười không dừng nổi.

Lời này sao lại giống người bị oan uổng nói ta? Nhưng căn bản hắn một chút cũng không trong sạch mà!

Chính hắn dám làm không dám nhận!

An Cửu khẽ hừ nhẹ, lại sờ cú mèo, nhỏ giọng nói chuyện với nó: "Mày nói, hắn có phải người nhát gan không?"

Cú mèo "Thì thầm" hai tiếng, nghiêng nghiêng đầu, tròng mắt màu hổ phách tròn xoe, ngoan ngoãn nhìn con người kỳ quái trước mắt.

An Cửu cười cười, lại viết thư nói: "Nếu không phải không có chứng cứ, ta liền tố giác hắn! Thật bực mình! Một tên què cũng dám mơ ước bổn tiểu thư, hắn ăn gan hùm mật gấu!"

Ngòi bút hơi dừng lại, nàng lại bỏ thêm một câu ở phía sau, ngữ khí phá lệ cẩn thận: "Phi Y, chuyện này huynh đừng để ý nha...... Hắn chiếm tiện nghi của ta, huynh không tức giận chứ?"

Phải một lúc lâu An Cửu mới nhận được hồi âm.

"Nếu không có chứng cứ, có lẽ hiểu lầm người ta cũng không chừng. Bùi thần y đạo đức tốt, hẳn là sẽ không làm loại chuyện này. Đã là hiểu lầm, ta tất nhiên sẽ không để ý, cô cũng đừng để ở trong lòng."

An Cửu cầm giấy viết thư, cơ hồ có thể tưởng tượng bên kia Bùi Tịch đang rối rắm.

Nàng nhấc bút, thần sắc thản nhiên viết: "Được rồi...... Hoá ra huynh không ngại...... Vậy ta tự mình đa tình rồi."

Mặt sau còn vẽ cái biểu cảm ╭(╯^╰)╮, nhìn rất ủy khuất.

Chim truyền thư cổ đại xem như bị nàng chơi đủ, trực tiếp biến thành nhắn tin bản hiện đại, còn kèm cả biểu cảm.

Sau khi Bùi Tịch nhận được phong thư này, nháy mắt liền hiểu được cái ký hiệu kỳ quái kia là gì.

Ký hiệu kia cực kỳ trừu tượng, rõ ràng chưa bao giờ gặp qua, hắn lại có thể trực quan cảm nhận được ý nghĩa ẩn giấu trong ký hiệu đó.

Nhìn biểu cảm kia, hắn giống như chính mắt nhìn thấy thiếu nữ ở trước mặt hắn chu cái miệng nhỏ, vẻ mặt mất mát ủy khuất.

Nàng ủy khuất cái gì? Ủy khuất bị chiếm tiện nghi? Hay Phi Y không tín nhiệm nàng?

Công tử bạch y cau mày, môi mỏng không tự giác mím thành một đường, một lần nữa cảm giác khó giải quyết.

Khi vừa rồi nàng nói "Bùi Tịch" yêu thầm nàng, hắn liền cảm giác đột nhiên không kịp phòng ngừa, như là không hiểu sao bị người ta hung hăng đánh một quyền, do dự hồi lâu mới nghĩ ra từ để đáp lại.

Kết quả lần này, lại lâm vào hoàn cảnh vô lực như thế.

Sao mỗi lần hắn đều không theo kịp suy nghĩ của nàng chứ?

Bùi Tịch thở dài một hơi, giơ tay ấn ấn giữa mày, trang giấy trong tay như khoai lang nóng bỏng tay, hắn chưa thể trả lời.

Hắn mơ hồ có dự cảm, tin này tuyệt đối phải gửi, nếu không hậu quả không dám tưởng tượng.

Nghĩ đến đây, hắn cân nhắc nửa ngày, viết xuống một hàng chữ.

"Ta tất nhiên là để ý cô, chỉ là chuyện này không thèm để ý, cô đừng nghĩ nhiều."

Sau khi gửi đi, cú mèo mang theo một câu trở về.

"Không cần giải thích, ta đều hiểu."

Mặt sau còn mang theo biểu cảm mỉm cười:).

Bùi Tịch thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hồi âm: "Nếu như thế, vậy nghỉ ngơi sớm một chút."

Này hẳn là tính không có việc gì đi?

Đuổi cú mèo đi sau khi không hề nhận được hồi âm, Bùi Tịch rốt cuộc hoàn toàn thả lỏng, lúc này hắn mới kinh ngạc phát hiện, phía sau lưng mơ hồ nổi lên lạnh lẽo.

Không lâu sau khi hai người truyền tin, hắn thế nhưng ra một thân mồ hôi.

Nhưng tinh thần hắn hiếm khi lại thả lỏng, mặt mày ẩn hiện ý cười.

An Cửu thật sự không nhớ chuyện đêm đó, hiện tại hắn không cần nghĩ cách xử trí nàng.

Hắn cuối cùng cũng biết được vì sao nàng tránh "Bùi Tịch" như rắn rết, khi nhìn hắn đôi mắt không phải đôi mắt cái mũi không phải cái mũi, hoá ra là hiểu lầm hắn "Yêu thầm" nàng.

Hiểu lầm thì hiểu lầm, dù sao sẽ không ảnh hưởng đến cái gì, vậy thì thôi.

Sáng sớm hôm sau, mọi người tập trung lại.

An Cửu vẫn không có sắc mặt tốt với Bùi Tịch, cùng Minh Dập trò chuyện vui vẻ, ở trên bàn cơm liền nói chuyện hôm nay muốn lên núi Giao Tuyền sau sơn trang Kim Xà tắm suối nước nóng.

Lâm Thanh Nghiên nghe vậy đề nghị: "Nếu hai người đi núi Giao Tuyền, tắm suối nước nóng xong xuống dưới còn có thể đi dạo ở trấn Kim Xà, tối nay trấn có hội hoa đăng đó."

An Cửu tò mò chớp mắt: "Hôm nay cũng không phải ngày hội gì, sao đột nhiên có hội hoa đăng?"

Lâm Thanh Nghiên nói: "Gần đây trên trấn Kim Xà cực kỳ náo nhiệt, người trong võ lâm đều chạy tới đó, mặc dù người không vào được sơn trang nhưng cũng muốn xem náo nhiệt một chút, trên trấn hiện giờ đều là người. Những chủ quán chưa bao giờ gặp lúc phồn hoa như vậy, liền muốn kinh doanh một chút, nhân cơ hội kiếm ít tiền thôi."

An Cửu hiểu rõ gật đầu: "Thì ra là thế."

Vì thế liền quyết định như vậy, buổi sáng đi tắm suối nước nóng, giữa trưa ăn cơm ở biệt trang trên núi, buổi chiều đi dạo một chút chờ hội hoa đăng buổi tối.

Đang nói chuyện, Lâm Thanh Nghiên đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn về phía Bùi Tịch vẫn luôn an tĩnh ngồi một bên.

"Bùi Tịch, tối nay huynh cũng đi xem hoa đăng sao?"

Bùi Tịch còn chưa trả lời, An Cửu liền chen vào nói: "Dáng vẻ kia của huynh ấy sao có thể lên phố? Sẽ không bị người ta dẫm chết chứ?"

Từ ngữ của thiếu nữ khắc nghiệt, một đám người nghe xong không khỏi ghé mắt.

Công tử bạch y lại mỉm cười, khẽ lắc đầu, không chút nào để ý ấm áp nói: "Chân ta không tiện, liền không đi, mấy người chơi vui vẻ."

An Cửu trợn trắng mắt, nhỏ giọng phun ra một câu "Làm bộ làm tịch".

Ý cười bên môi Bùi Tịch như được khảm lên, không thấy thay đổi chút nào, trước sự kiều man của thiếu nữ, tính tình tốt phải gọi là khó có thể tin.

A Thất vốn dĩ không nhịn được muốn nói chuyện, nhưng bị công tử nhà mình nhàn nhạt liếc mắt một cái, tức khắc trở nên vô cùng thành thật.

Cùng lúc đó, nội tâm hắn càng thêm kiên định suy nghĩ.

Công tử nhà hắn nhất định thích An đại tiểu thư! Nếu không sao bị nàng được đằng chân lân đằng đầu như vậy còn không tức giận?

Trước kia nếu ai chọc công tử, hắn thường sẽ báo thù, tuyệt đối sẽ không có vẻ mặt ôn hoà như thế.

Ô ô ô, hắn thật sự rất yêu nàng!

Ăn xong bữa cơm, đoàn người tách ra.

Lâm Thanh Nghiên và Hạ Tử Kình vẫn đồng hành, hai người cùng đi một chỗ, khóe mắt đuôi mày thiếu nữ thanh y nhiễm u sầu: "Giữa An Cửu và Bùi Tịch không biết đã xảy ra chuyện gì, ta thấy bọn họ ở chung không được tốt."

Hạ Tử Kình không sao cả nói: "Không cần lo lắng chuyện đó."

"Vì sao không cần?"

Hạ Tử Kình vẻ mặt đương nhiên nói: "Sư phụ ta từng nói, nếu một người thật sự không vừa mắt muội, căn bản sẽ không để muội vào mắt. An tiểu thư và Bùi huynh có lẽ chỉ là có chút mâu thuẫn nhỏ, mâu thuẫn cởi bỏ thì tốt rồi. Tựa như trẻ con cãi nhau, bởi vì để ý mới cãi nhau, nếu không thèm để ý, sẽ không dây dưa."

Lâm Thanh Nghiên nghĩ nghĩ, cảm thấy có lý, cũng không hề quan tâm việc này nữa.

Nàng ngược lại nhớ tới một chuyện khác, hỏi dò: "Hạ đại ca, hôm qua ta gặp huynh cùng Ngọc cô nương của phái Nga Mi nói chuyện, chẳng lẽ huynh quen Ngọc cô nương?"

Hạ Tử Kình gãi gãi đầu, nói: "Ta không quen nàng ấy, là sư phụ ta có giao tình cũ với phái Nga Mi, nàng ấy đại diện phái Nga Mi đến, ta tới chào hỏi nàng ta."

Tảng đá treo trong lòng Lâm Thanh Nghiên lặng yên rơi xuống, xinh đẹp cười nói: "Thì ra là thế."

Hạ Tử Kình không rõ, nghe nói hắn và Ngọc Hồng Y không thân, Lâm Thanh Nghiên sao lại cười xán lạn như vậy?

Chẳng lẽ nàng và Ngọc Hồng Y quan hệ không tốt?

Lâm Thanh Nghiên lại nói: "Lại nói tiếp, kiếm thuật của Ngọc cô nương cực tốt, có cơ hội ta thật muốn cùng nàng lãnh giáo một phen."

Thoạt nhìn không giống không tốt nha.

Hạ Tử Kình nói trắng ra: "Kiếm thuật của nàng ấy tốt hơn muội một chút, muội đánh không thắng nàng ấy."

Lời vừa nói ra, gương mặt tươi cười của thiếu nữ biến mất, hồ nghi đánh giá hắn: "Huynh từng so kiếm với nàng ta?"

"So, từng so vài lần......"

"Còn vài lần???" Mày liễu của Lâm Thanh Nghiên dựng lên.

Hạ Tử Kình không biết đáp lời như thế nào, cảm thấy nói thêm gì, Lâm cô nương sẽ càng tức giận. Chuyện như vậy thường xảy ra, hắn luôn không hiểu được nàng.

Ai, nữ nhân thật khó hiểu.

Bên kia, An Cửu và Minh Dập cùng nhau ra cửa, chuẩn bị đến núi Giao Tuyền.

Núi Giao Tuyền chính là ngọn núi mà sơn trang Kim Xà dựa vào, núi không cao, phong cảnh trên này tú lệ, nhiều suối, hấp dẫn nhất đó là mấy suối nước nóng, quanh năm chảy ra nước suối ấm áp, thích hợp để tắm.

Từ khi sơn trang Kim Xà thành lập tới nay, núi Giao Tuyền cơ bản bị Kim gia khống chế, suối nguồn phía trên bình thường không cho ai tới gần, Kim gia còn xây dựng biệt trang ở thượng nguồn suối, chuyên dùng để chiêu đãi khách của sơn trang.

Hiện giờ trong sơn trang người võ lâm đông đảo, vì chiêu đãi khách quý khắp nơi đến, liền mở bể tắm suối nước nóng cho mọi người dùng.

Khoảng cách không xa, hai người liền đi bộ lên trước.

Có hai con đường lên núi, một cái ở ngoài sơn trang, một cái ở trong sơn trang, hai người trực tiếp đi đường trong sơn trang, một đường đều là đá xanh sắp xếp chỉnh tề, leo ba bốn trăm bước, liền sắp tới nơi.

Biệt trang ở giữa sườn núi, đến gần có thể trông thấy núi xanh ngắt, sương khói lượn lờ giữa mái cong và đấu củng*.

* Đấu củng: một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu.

Đó là hơi nước từ suối nước nóng, vẻ đẹp của thanh sơn nơi đây phá lệ tiên khí mù mịt.

Tới biệt trang, còn chưa vào cửa liền có người hầu của sơn trang Kim Xà tiến đến chỉ dẫn, tách từng người An Cửu và Minh Dập đến bể tắm nước nóng nam nữ.

Vào phòng, nhiệt độ không khí rõ ràng lên vài độ, trong không khí đều là hơi nước ướŧ áŧ.

An Cửu đi vào phòng thay đồ thay áo tắm, rồi đến một bể suối nước ngâm mình.

Nơi này được Kim gia kinh doanh rất khá, nước nóng từ ngoài vào, độ cao cũng vừa vặn. An Cửu ngồi xuống bể, nước suối ấm áp bao phủ bả vai nàng, nước nóng thích hợp khiến toàn thân nàng thoải mái cực kỳ.

Lúc này trong bể tắm nước nóng lại có người đi vào, một bộ áo tắm trắng tuyết, sắc mặt tái nhợt, thân hình thon gầy, đúng là Kim gia tiểu thư Kim Yến Uyển.

Nhìn thấy trong bể có người, Kim Yến Uyển hơi ngẩn ra, ngay sau đó lễ phép hơi gật đầu về phía An Cửu.

Kim Yến Uyển trầm mặc bước vào nước, cùng An Cửu ngồi ở hai bên bể.

An Cửu vẩy vẩy nước, nhìn khuôn mặt trầm tĩnh ẩn chứa u buồn của Kim Yến Uyển, bỗng nhiên lên tiếng: "Kim tiểu thư, xem ra cô có sầu lo, tâm tình không tốt sao?"

Kim Yến Uyển ngẩn người, như đột nhiên bừng tỉnh, trong chốc lát mới ý thức được An Cửu đang nói chuyện với nàng ta.

Nàng ta ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy làn da thiếu nữ trong trẻo, áo tắm ướt đẫm dán vào người, phác họa dáng người yêu kiều, một đôi mắt đào hoa ẩm ướt cười như không cười nhìn nàng ta, phảng phất như yêu tinh hoá ra từ trong nước.

Kim Yến Uyển từng gặp An Cửu một lần ở trại nuôi ngựa, dù chưa nói chuyện với nhau, nhưng ký ức vẫn còn mới mẻ.

Lúc ấy thiếu nữ ngồi trên con ngựa trắng, váy đỏ phấp phới, mặt mày sáng quắc, khóe mắt đuôi mày đều là trương dương tùy ý khó có thể nhìn thấy trên người nữ tử tầm thường, từ trên cao nhìn xuống nàng, như một ngọn lửa thiêu đốt.

Dung mạo xinh đẹp như vậy, khí chất thiếu nữ độc đáo như thế, cho dù chỉ liếc mắt một cái, liền không thể quên được.

Kim Yến Uyển khóe môi hơi mím, không biết vì sao, đại khái là mấy ngày nay nội tâm quá mức dày vò, đã đến mức nàng ta khó có thể chịu nổi.

Muốn xem thiếu nữ hoàn toàn khác nàng ta sẽ lựa chọn thế nào, nàng ta không cầm lòng mở miệng, thổ lộ ra thanh âm giấu ở đáy lòng.

"Ta có một chuyện, muốn thỉnh giáo cô nương......"

——————————

Tác giả có chuyện nói:

Bùi Bùi, lão bà huynh nói không có việc gì liền thật sự không có việc gì sao? Vẫn là quá ngây thơ rồi a!