Không Nhớ, Không Quên

Chương 29

Chương 29: Chương 11.2
Thành phố J là quê nhà của người mẹ Phạm Tâm Trúc của cô, khi còn nhỏ Hàn Niệm đã tới mấy lần, nhưng không có ấn tượng sâu, sau này ông bà ngoại lần lượt qua đời, mẹ không dẫn cô về nữa. Ấn tượng của cô đối với thành phố J có chút mơ hồ, còn có xa lạ.

Tháng chín năm đó, cô vào trung học Văn Bác, học năm đầu cấp ba.

Cô vẫn chưa quen biết các bạn học trong lớp, nhưng lại biết Đường Diệc Thiên trước.

Bởi vì học sinh toàn trường đều biết anh, anh rất có tiếng, người thừa kế tương lai của doanh nghiệp Đường thị, là bá chủ trong lớp, được công nhận là hot boy, chủ tịch hội học sinh...Gần giống như một vị thần.

Lúc đó Hàn Niệm là một cô bé chuyển tới từ thành phố nhỏ ở phía Tây Nam, quê mùa, đừng nói tới có thể sánh được với vầng sáng lấp lánh, ngay cả việc đảm bảo mình không bị người khác chế giễu đã là khó khăn.

Hàn Phục Chu làm việc khiêm tốn và thận trọng, ngoại trừ việc loại bỏ kiểm tra mà đưa Hàn Niệm vào trung học Văn Bác, không cho con gái đặc quyền gì nữa. Hàn Niệm biết nhân viên nhà nước mới nhậm chức, luôn phải nghiêm khắc kiềm chế bản thân. Cho nên trong trường cô không nói là con gái của ai, chỉ làm một học sinh không ai biết đến.

Có thể nói, chỉ là một học sinh bình thường.

Cô phát triển tương đối chậm, tuổi mười lăm cảnh xuân phơi phới, nhưng nhìn cô giống như một củ cải đỏ, mặt mày xanh xao, cân nặng cơ thể cũng không đạt tiêu chuẩn. Mẹ Phạm Tâm Trúc đặt mua đồng phục số lớn cho cô, nói là để mặc ba năm. Dự tính ban đầu là mong cô có thể cao lên, nhưng chờ quá trình cao lên quá khổ sở.

Trước áo sơ mi trắng cơ bản không mặc áσ ɭóŧ mà là áo ba lỗ, bằng phẳng gần như không có chút nhấp nhô, váy dài xuống tới đầu gối, thành váy của một bác gái, lộ ra hai chân ngắn ngủn như củi. Buổi tối trước khi vào học Hàn Niệm biết trường trung học Văn Bác không cho để tóc dài, vì vậy nửa đêm mẹ dùng kéo cắt tóc cô thật ngắn không có chút tạo hình.

Lúc đó Hàn Niệm đạt tiêu chuẩn cao của một con vịt xấu xí.

Hàn Niệm gặp Đường Diệc Thiên ở bên ngoài trường, bởi vì cô sống ở đường Bắc Kinh, anh sống giáp với đường Bình Hải, đến lúc tan học sẽ đi một đoạn đường dài giống nhau.

Nhưng Đường Diệc Thiên ngồi xe còn cô cả thẻ đi xe trường cũng không có, cô phải quẹt thẻ xe buýt rồi chen chúc trên xe buýt. Cho nên từ đến tới cuối Hàn Niệm đều không thể tin được là ba cô lại liên quan đến việc tham ô.

Trừ lần đó ra, bọn họ còn ngồi ăn cơm chung một bàn. Doanh nghiệp Đường thị là một trong hai công ty lớn nhất ở thành phố J, có liên quan đến hầu hết các ngành công nghiệp và bất động sản, đúng lúc phạm vi Hàn Phục Chu chịu trách nhiệm cũng có liên quan.

Tiệc rượu của nhà họ Đường ở khách sạn vô cùng nguy nga lộng lẫy, Hàn Niệm nín thở ngồi ngay ngắn, đầu cũng không dám ngẩng lên. Ngồi đối diện là đứa con trai cao hơn cô ước chừng nửa cái đầu, cô lén lút nhìn qua, nếu mình đứng song song với cậu, có lẽ đầu chỉ có thể đứng tới vai.

Ở độ tuổi mười bảy đúng là tinh thần hăng hái và năng động, khuôn mặt của thiếu niên kia có chút trưởng thành. Hàn Niệm suy nghĩ thật lâu, chỉ có thể nghĩ ra từ ngữ nghèo nàn là "Đẹp" để hình dung cậu.

Có thể cậu không có lông mày thanh mảnh như thiếu niên của dân tộc thái, nhưng phong cách cao quý đủ để giành chiến thắng, hơn nữa mặt mủi khôi ngô càng lộ ra vẻ phóng khoáng và tự nhiên.

(Dân tộc Thái: dân tộc thiểu số, ở tỉnh Vân Nam, Trung Quốc)

Ừ, cuối cùng cũng không đến nổi nghèo nàn từ ngữ! Đây là những từ cô mượn được trong tiểu thuyết ngôn tình. Thiếu nữ mười lăm tuổi, dù tự ti, cũng có lòng yêu thích và ngưỡng mộ cái đẹp.

Nước dâu ngọt ngọt chua chua đựng trong ly thuỷ tinh đế cao trong suốt, trên miệng ly gắn trái cây đã rửa sạch, nước ép, bọt, những thứ đẹp mắt này bỏ vào trong ly giống như một tác phẩm nghệ thuật, Hàn Niệm không thể hiểu nổi.

Nhưng cô nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong chất lỏng màu tím thẫm, chữ chuẩn xác nhất cô có thể nghĩ tới là khô khan. Cô im lặng cuối đầu ăn cơm, quyết định không tính xúc với nhân vật quá mức toả sáng này, cảm giác tự ti tăng lên thật sự không dễ chịu.

Nhưng ba của người thiếu niên đã mở miệng, "Tôi thấy cách Hàn tiên sinh giáo dục con rất tốt. Diệc Thiên, con và Diệc Nhu cũng phải ăn nhiều một chút. Ba thấy sau này hai đứa cũng nên ngồi xe buýt với Hàn Niệm đi, cảm nhận về cuộc sống một chút!"

"Đường tiên sinh thật biết nói đùa." Hàn Phục Chu khoát tay, "Chúng tôi đến từ một nơi nhỏ, hơn nữa đầy tớ của nhân dân vốn phải chịu khổ, sao có thể đánh đồng với nhà họ Đường!"