Chương 27: Chương 10.3
Editor: Lost In LoveThoạt nhìn cô vô cùng bình tĩnh và thản nhiên, đưa tay sờ vào đầu Diệu Linh, dỗ dành thằng bé và nói, “Diệu Linh, đừng sợ, con về nhà trước đi.” Tiểu Diệu Linh vừa nức nở vừa gật đầu, Hạ Đông Ngôn nhanh chóng ôm thằng bé trở lại xe, đi mất.
Hàn Niệm ngẩng mặt lên nhìn Đường Diệc Thiên, sắc mặt trắng bệch, môi đỏ tươi, giống như yêu quái xinh đẹp.
Cô cười nói, “Thằng bé chỉ mới hai tuổi, lá gan tương đối nhỏ.”
***********
Bị anh kéo một mạch trở về, anh giống như phát điên kéo lấy cô, Hàn Niệm rơi mất một chiếc dép, lòng bàn chân bị mặt đường cứng ma sát rách rách da, còn xẹt qua khóm cây khô héo trong sân, vô cùng thê thảm. Nhưng cô lại tê dại không có cảm giác, cho đến khi bị anh dùng sức ném lên ghế sofa, cơ thể cứng nhắc của cô mới bị đau đớn làm tỉnh lại.
“Hàn Niệm! Em sinh con với Hạ Đông Ngôn!” Màu đỏ rực lan ra trong mắt anh, đầy sự tức giận giống như muốn xé cô thành từng mảnh nhỏ, dường như chỉ một chút bất cẩn anh sẽ mất đi kiểm soát mà bóp chết cô.
Sắc mặt của cô càng trắng hơn, vừa buồn cười vừa lẳиɠ ɭơ, “Thì sao? Em ở chung với anh ấy hơn ba năm, có con thì có gì lạ chứ?”
Anh giơ tay giống như muốn đánh cô, lại quơ tay đập vỡ bàn trà thủy tinh, rầm rầm bể nát dưới đất, những mảnh thủy tinh nhỏ đâm vào trong da thịt ở bàn tay anh, từng giọt máu tươi rơi xuống mặt cô.
Hàn Niệm đưa tay chùi đi, buông tay xuống nhìn thấy vết máu mà hết hồn, mùi tanh tản ra trong không khí. Anh dùng tay đang chảy máu nắm chặt vạt áo cô, mạnh mẽ xách cô lên, từng câu từng chữ đều giống như lưỡi dao cắm vào trong cổ họng cô, “Vậy sao em không gả cho anh ta! Còn quay về tìm tôi!”
Hàn Niệm cười phá lên, giống như nghe thấy chuyện cười, “Người phụ nữ như em, làm sao có tư cách gả cho anh ấy chứ. Cả thành phố ai mà không biết em là vợ trước của anh, người phụ nữ hư hỏng bị anh bỏ rơi? Em gả cho Hạ Đông Ngôn? Nhà họ Hạ sẽ đồng ý sao? Vậy thì không bằng sinh một đứa con với anh ấy, dùng tiền nuôi dưỡng đứa bé là có thể sống cả đời.”
“Vậy sao em không hỏi tôi tiền nuôi dưỡng!” Tiếng thét của anh vừa nóng nảy vừa khàn khàn.
Hàn Niệm nở nụ cười đáng sợ hơn, “Em cũng muốn, tiếc là, lúc đó em chạy nhanh quá, đứa bé đã sảy…”
Thực ra không phải mấy năm nay anh chưa từng nghĩ tới đáp án, hôm đó cô nói trở về một mình anh cũng từng suy đoán, thậm chí anh có thể tiếp nhận cho dù không phải cô ngoài ý muốn không giữ được con của anh.
Nhưng một câu nói hời hợt của cô, khiến nỗi oán hận của anh sụp xuống! Thì ra từ đầu đến cuối mình chỉ là thằng ngốc khi còn giữ ảo tưởng với cô!
Anh nên sớm nhìn rõ quá khứ của bọn họ, làm sao để sắc mặt có thể tốt hơn? Làm sao để có thể sống tốt hơn? Từ đầu đến cuối, cô đều là người làm cho anh đau khổ!
“Là em gϊếŧ con chúng ta!” Tay anh càng nắm chặt hơn, mảnh vỡ cắm sâu vào trong thịt, máu tươi nhuộm hết vạt áo trước của cô, ngay cả mái tóc tán loạn của cô cũng dính chất lỏng dày đặc.
“Không phải là tôi, là anh.” Hàn Niệm gằn từng chữ phản bác lại, “Đường Diệc Thiên, là anh phá hủy tất cả. Là anh tống ba tôi vào tù, là anh ép tôi bỏ đi, là chính tay anh gϊếŧ chết con của chúng ta! Bây giờ anh có tư cách gì đến chất vấn tôi, có tư cách gì chỉ trích việc tôi sinh con với người khác!”
“Lúc anh vứt bỏ tôi anh nên hiểu rõ, tôi có thể ngủ với bất cứ ai, tôi có thể sinh con với bất cứ người nào! Tôi đã không còn là vợ anh từ sớm!” Cô cũng không biết tại sao mình lại chọc tức anh như vậy, biết tất cả những cố gắng của hai người trước kia thành bọt nước. Có lẽ bởi vì cô hận, nỗi hận ấy thúc đẩy cô, ở bất kì cơ hội nào có thể, đều hành hạ khiến anh đau khổ.
“Được! Nếu em có thể ngủ với bất kì người nào, vậy tôi cũng không cần khách sáo với em nữa!” Đường Diệc Thiên nhìn cô, giống như một người không quen biết, giữa bọn họ sao có thể trở thành người xa lạ được, cho dù anh với cô không yêu nhau, cũng có hận. Hận đến đau sẽ nhớ cô đến đó, hận đến mức muốn cô ở bên mình cả đời, cho dù là đọa đày lẫn nhau.
Tiếng xé vải êm tai vang lên, cô cảm thấy vô cùng dễ nghe, nhìn xem, cô thật sự đã hủy hoại hết mọi thứ tốt đẹp và hoàn cảnh mà anh mơ ước.