Võ Tiểu Đức nhìn bộ chiến giáp to lớn trước mặt, trong lòng có chút rung động.
Dù sao loại chiến giáp hầm hố, mười phần hiện đại này hắn mới chỉ được thấy ở trong phim khoa học viễn tưởng.
Cho tới trước hôm nay thì hắn chưa từng nghe thấy trên đời có thứ này.
Trong tri thức về kỹ thuật của Hạ Huệ Lan và đồng nghiệp của nàng cũng có dữ liệu về bộ chiến giáp này.
Trong phần kiến thức nền của "Bản thiết kế của chiến đấu cơ hình người cải tiến ổ trục cong số 92025 "
Nó là một loại cơ giáp chiến đấu thường quy.
Mặc dù Võ Tiểu Đức biết nó, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy chiến giáp cơ động ngoài đời thật!
"Ngành Trung văn, Triệu Tử Ngang?"
Giọng nói trêu tức truyền ra từ bên trong cơ giáp.
"Lý Chinh? Ngươi đang điều khiển cơ giáp?" Võ Tiểu Đức có chút khó tin hỏi.
"Ngươi không cần phải quá ngạc nhiên như vậy, nhân loại đã phát minh ra ô tô từ mấy thế kỷ trước, ngươi thật sự cho rằng kỹ thuật của nhân loại phát triển chậm chạp như thế sao?" Lý Chinh hỏi.
Võ Tiểu Đức ngẫm nghĩ một chút liền cảm thấy khá hợp lý.
Kết hợp với những chuyện mà tự thân gặp phải. Ngay cả Độc Mục Cự Nhân tiểu gia cũng đã từng gặp.
Nhân loại có thể phát minh ô tô, từ đó đến nay đã qua mấy trăm năm, có thể phát minh ra cơ giáp cũng là chuyện bình thường.
Nhưng dù cho nhân loại them 100 năm nữa thì nhân loại cũng không thể sinh ra tộn tại mạnh như Độc Mục Cự Nhân!
Chỉ là một bộ cơ giáp mà thôi, có cái gì mà phải rung động?
Hơn nữa đồ vật mà Lan tỷ nghiên cứu ra mạnh hơn thứ này rất nhiều.
Đạo lý thông,
Logic đúng,
Liền như vậy,
Không phục sao?
"Ngươi chui vào một bộ cơ giáp thì cho rằng ta sẽ không nhận ra ngươi sao?" Võ Tiểu Đức ngẩng đầu cười lạnh nói.
Lần này đến lượt Lý Chinh ngược bất ngờ.
Rõ ràng vừa rồi tên tiểu tử này còn bày ra vẻ mặt như một đứa nhà quê chưa từng trải sự đời, làm sao mới qua một giây mà tên tiểu tử này lập tức giống như người từng trải biết hiện chuyện trong thiên hạ vậy?
Không giống với đám ăn mày bên cạnh, bọn hắn đã ngây ngốc tại chỗ.
Có một tên muốn len lén chạy trốn nhưng đã bị một tên “cảnh sát” rút súng bắn gục tại chỗ.
"Nội tạng trên thân đám ngươi vô dụng các ngươi vẫn còn có chút giá trị, đừng vội vàng tự mình tìm đường chết như vậy."
"Đúng, chết đi thì sẽ vô dụng."
Hai tên "Cảnh sát” nghiền ngẫm nói.
Một tên ăn mày quay người chạy về phía gầm cầu.
Đoàng!
Một tiếng súng vang lên, người kia lập tức ngã nhào trên mặt đất, không nhúc nhích.
Máu tươi chảy ra ào ạt từ trên đầu hắn.
"Đừng ép chúng ta gϊếŧ người, sống lâu một lúc không tốt sao?"
Một tên "Cảnh sát" dùng giọng trêu tức nói.
Lần này cả đám ăn mày đều không dám nhúc nhích.
Vì sao… vì sao lại xảy ra chuyện như vậy? Đây rõ ràng là xã hội pháp quyền, đáng lẽ ra chỉ có những người ở tầng dưới chót xã hội như mình mới sẽ gây chuyện.
Vì sao bây giờ lại có người mặc đồng phục cảnh sát rút súng gϊếŧ người ngay bên đường?
Đám ăn mày không thể hiểu nổi.
Tên thủ lĩnh ăn mày cúi đầu, đi đến trước mặt tên ăn mày dẫn Võ Tiểu Đức trở về, dùng hết sức lực đấm cho hắn mấy quyền. Mãi đến khi hắn ngã trên mặt đất , máu me đầy mặt mới dừng lại.
"Tên chó chết, đều tạ ngươi dẫn bọn hắn tới." tên thủ lĩnh tức giận mắng.
Bất quá lúc này đã không có ai chú ý tới bọn hắn nữa.
"Nói đi Tiểu Võ, ngươi và Triệu Quân Vũ có quan hệ như thế nào? Bạn học? Quân thần? Hay là tử sĩ?" Lý Chinh nói.
"Không có quan hệ gì, ta chỉ làm tuyên truyền phân loại rác rưởi mà thôi." Võ Tiểu Đức nói.
"Những lời này chỉ có thể lừa gạt quỷ." Lý Chinh nói.
Võ Tiểu Đức lặng yên thở dài.
Đúng vậy, chính mình đã đón lấy sát kiếp thay Triệu Quân Vũ.
Cho nên lần này này phải do chính mình ra trận.
Nhưng bây giờ mình nào có thời gian đánh nhau a.
Phải đi đâu tìm một ngàn người bội phục mình từ đáy lòng?
Đột nhiên một ý tưởng xuất hiện trong đầu Võ Tiểu Đức, ngay khi nó muốn rời khỏi não của Võ Tiểu Đức lại bị hắn túm trở về.
Ý nghĩ này nghe qua có chút hoang đường. Nhưng trên thực tế hắn đã không còn biện pháp nào khác.
Hắn mở điện thoại.
"Không có tác dụng đâu, nơi này đã bị phong tỏa, tất cả sản phẩm điện tử bình thường đều đã mất đi quyền hạn kết nối với trí não trung ương, ngươi không thể dùng nó để cầu cứu đâu." Lý Chinh trêu tức nói.
Võ Tiểu Đức cứng lại, nhìn màn hình điện thoại.
Một, hai, ba, bốn, năm, đầy sóng!
Tên này thật ngốc, tưởng rằng nói như vậy là có thể lừa gạt mình sao?
Võ Tiểu Đức trực tiếp mở ra một phần mềm trên điện thoại, tự động đăng nhập sau đó nhấn lên biểu tượng "Phát sóng trực tiếp" trong ứng dụng.
Camera mở ra, lập tức bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Võ Tiểu Đức hít một hơi thật sâu, nở nụ cười.
Tên đã rời cung, không thể quay lại.
Phải làm thôi.