Cảnh tượng như vậy, ngay cả hoàng cung cũng chưa từng thấy.
Không phải vườn hoa không đốt nhiều đèn, mà là từ gần đến xa, có tiết tấu càng làm người ta chấn động.
Dung Chiêu giơ tay, dẫn bọn họ tiếp tục đi về phía trước, không ít người còn đắm chìm trong rung động khi đèn l*иg đốt lên, bước chân có chút run rẩy.
Rất nhanh, bọn họ đi tới cửa chính.
Hôm nay lúc tới nhìn thấy đèn lưu ly sáng ngời, tám chữ "Chúc An Khánh Vương thân thể khỏe mạnh" treo cao, ánh sáng lung linh, rất rực rỡ chói mắt.
Trương thừa tướng lại ganh tỵ!
Lúc này không chỉ Trương thừa tướng, ngay cả các “lão phụ thân" như Vinh thân vương cũng ganh tỵ.
Bỏ qua ấn tượng "bại gia tử", "ngu xuẩn", Dung Chiêu treo giải thưởng mười vạn lượng cứu An Khánh Vương, lại treo giải thưởng đầu bếp, nghệ nhân dỗ dành An Khánh Vương vui vẻ, hiện tại lại tổ chức yến tiệc xa hoa chúc mừng như vậy... Quả thật là một hiếu tử.
Một đứa con hiếu thảo chịu khổ chịu cực!
Cảm nhận được ánh mắt hâm mộ xung quanh, thân thể Dung Vĩ hơi cứng đờ, ở trong lòng yên lặng chửi mắng…
Phi, rõ ràng là một đứa con bất hiếu muốn tức chết lão cha!
Châm chọc thì châm chọc, An Khánh Vương trên mặt vuốt chòm râu, cười ra vẻ mặt "vui mừng".
Thấy ông cười thành như vậy, Vinh thân vương vừa mới mất hứng chợt bĩu môi, ngữ khí trào phúng: "Dung thế tử, đây hình như là đại môn, chẳng lẽ ngươi muốn mời chúng ta rời đi?"
Cửa rất sáng, có thể thấy rõ cửa chính cái gì cũng không có.
Xa hơn một chút, cái gì cũng không nhìn thấy.
Kinh hỉ gì chứ, chỉ sợ là muốn mời bọn họ rời đi!
Dung Chiêu cũng không tức giận, mỉm cười xoay người về phía bọn họ, đón ánh sáng, nụ cười trên mặt cô ôn hòa, nốt ruồi đỏ trên mi tâm khẽ nhúc nhích, làm cho cả khuôn mặt càng thêm chói mắt.
Lúc này không đơn thuần là tiểu nương tử đỏ mặt, ngay cả một ít lang quân trẻ tuổi cũng giật mình.
Đẹp như vậy...
Đáng tiếc là một nam tử.
Cách đó không xa, trong bóng tối.
Tuân lão đầu cầm mồi lửa, đè thấp thanh âm kích động: "Tất cả mọi người chuẩn bị tốt, có thành công hay không dựa vào hành động lần này, là phụ lòng tín nhiệm của thế tử hay là lấy mấy chục lượng bạc thưởng phải xem hiệu quả tối nay rồi.”
Ở chung quanh lão là chín đạo sĩ được vương phủ chiêu mộ, cuộc sống hai tháng ở vương phủ thật sự rất tốt.
Mệt chết đi được, bận đến mức gần như không có thời gian ngủ.
Nhưng một ngày ba bữa ăn vô cùng tốt, sinh hoạt cũng rất tốt, hai tháng trước đúng hạn lĩnh được tiền tháng, vả lại mỗi người đều có vài lượng bạc thưởng, đạo sĩ đẩy mạnh nghiên cứu còn được thưởng năm mươi lượng bạc!
Cuộc sống này bọn họ chưa từng nghĩ tới!
Mỗi người đều rất nhiệt tình cống hiến.
Cũng bởi vậy, vì đêm nay, vì những thứ này, hai tháng quên ăn quên ngủ của bọn họ không cho phép phạm sai lầm.
Thế tử nói, nếu như tối nay hết thảy thuận lợi, mỗi người còn được phát mấy chục lượng bạc!
Thế tử đối với bọn họ có ơn tái tạo, thành bại ở hành động này, bọn họ tuyệt đối sẽ làm tốt những gì thế tử giao phó, vì thế đã chuẩn bị ròng rã hai tháng.
Mọi người hít sâu một hơi, thấp giọng đáp ứng.
Sau đó bọn họ tản ra, mỗi người tự đứng ở vị trí mình phụ trách.
Tuân lão đầu nhìn bóng lưng thế tử sáng ngời phía trước, hốc mắt ửng đỏ, tuy nói việc hiện tại làm có chút khác “đạo thuật", nhưng bản chất giống nhau, đều là trăm sông đổ về một biển.
Lão có dự cảm nếu tiếp tục đi theo Dung thế tử, đạo sĩ bọn họ tuyệt đối sẽ có một con đường tốt.
Mà vì có thể tiếp tục tồn tại, bọn họ sẽ liều mạng hoàn thành những gì Dung thế tử giao phó.
Lão già họ Tuân mở mồi lửa, giọng nói nhẹ nhàng: "Chuẩn bị, châm lửa.”
Đằng trước, Dung Chiêu đứng đối diện với các vị tân khách, tầm mắt của cô dừng lại ở trên người Dung Vĩ, khẽ mỉm cười, nhìn ông sau đó giơ tay, cúi người xuống, cao giọng nói…
“Hài nhi chúc phụ thân khỏe mạnh, nguyện phụ thân sống lâu trăm tuổi, không bệnh không đau.”
Nhát pháo đầu tiên của cô ở kinh thành chính thức khai hỏa.
Trong giây phút Dung Chiêu cúi người xuống đất, sau lưng "Phanh" một tiếng, pháo hoa nổ tung.
Trong nháy mắt tiếng pháo vang lên, tất cả mọi người hoảng sợ, thiếu chút nữa không để ý hình tượng nhảy dựng lên.
Nhưng rất nhanh bọn họ liền bị một màn trước mắt làm cho sợ ngây người.
Phía sau Dung Chiêu, bốn phương tám hướng dâng lên từng đạo ánh lửa, sau đó mạnh mẽ nổ tung, giống như một đóa hoa rực rỡ xinh đẹp nở trên bầu trời đêm, muôn màu muôn vẻ, chiếu sáng toàn bộ thế giới.
“Phanh…”
“Bang bang…”
Tiếng vang liên tiếp không ngừng, pháo hoa nở ra từng đóa.
“Đây... Đây là cái gì?”
“Chẳng lẽ là yêu thuật?!”
Tiếng nghi hoặc cùng khϊếp sợ đều bị bao phủ trong tiếng pháo.
Dưới pháo hoa rực rỡ là từng gương mặt khϊếp sợ trừng to mắt.
Pháo hoa bọn họ chế tác không thể so sánh với hậu thế, màu sắc không bằng hậu thế, không bắn lên cao như hậu thế, cũng không bung ra nhiều như hậu thế, càng không xinh đẹp bằng hậu thế.
Nhưng vậy thì sao?
Đối với người của thế kỷ này mà nói, màn trình diễn pháo hoa này đủ để làm mới toàn bộ thế giới quan của bọn họ.
Hoàng cung.
Gần đây bởi vì Dung Chiêu xuất đầu lộ diện, lực chú ý của rất nhiều người trong kinh đều bị dời đi, Vĩnh Minh Đế bị vấn đề lập trữ đè ép rốt cục có thể thở ra một hơi.
Ba vị hoàng tử tranh đấu cũng không còn mãnh liệt như trước.
Đêm nay vô số đại thần được An Khánh Vương thế tử mời đi dự tiệc, hoàng thượng cũng hiến khi dắt ba vị hoàng tử cùng với một ít hậu phi tụ tập ăn một bữa cơm.
Lúc chọn nơi dùng thiện, Vĩnh Minh Đế đột nhiên nghĩ đến An Khánh Vương thế tử nói đêm nay An Khánh Vương phủ đãi khách, biết hoàng thượng chính vụ bận rộn liền không quấy rầy hoàng thượng, nhưng nếu hoàng thượng cảm thấy hứng thú, có thể đầu giờ Hợi ở góc tây nam hoàng cung thưởng thức.