Tô Tái Tái xem thử thời gian gửi tin weibo này, đã là ba giờ sáng rồi. Hàng ngàn lượt chia sẻ và bình luận. Liền tùy ý bấm vào xem một vài bình luận.
[Ha ha ha cậu chủ nhỏ lại chơi trò chơi kỳ quái gì vậy, lần này chúng tôi sẽ không tin cậu đâu. Khi nào thì cậu chụp một hai tấm ảnh về món đồ chơi mới của cậu để cho chúng tôi mở rộng tầm mắt.]
[Không thể nào, không thể nào, lại nữa à?! Chẳng lẽ lần trước cậu cá cược với cư dân mạng, ba của cậu không mua được trực thăng cho cậu, nên cậu định dùng cách này để né tránh việc rút thăm trúng thưởng hay sao? Không được nha, dám chơi dám chịu, dù sao tôi cũng ở phần bình luận của tiểu thiếu gia, tôi phải nhìn thấy anh rút thăm 10 vạn rồi mới rời đi.]
[Rút thăm trúng thưởng! Rút thăm trúng thưởng! Rút thăm trúng thưởng! ]
Những bình luận sau Tô Tái Tái không đọc nữa, hầu hết đều là những tiếng hò reo to nhỏ giống nhau.
Cô bỏ qua rồi lướt xuống xem tin đăng của mấy ngày hôm nay, phát hiện từ nửa tháng trước đây blogger weibo này đã đăng một số tin kỳ quái.
Lại lướt xuống thêm một chút nữa, liền thấy một bức ảnh được chụp bằng điện thoại di động.
Đại khái là tầm 6, 7 giờ sáng trên đỉnh núi nào đó, gió ở trên núi thổi đám cỏ dại cao tầm nửa người áp sát xuống mặt đất, hoàng hôn u ám và lạnh lẽo.
“Cậu Chủ Nhỏ Tử Ngang” này còn thêm một dòng caption: “Phiền chết đi được, mới sáng sớm tinh mơ tôi đã phải chạy đến nơi quái quỷ này. Tôi thật không biết làm thế nào mà tôi lại đi mua một mảnh đất như vậy.]
Phần bình luận cũng thật náo nhiệt, có người cười nói, “hôm nay có chanh vây quanh tôi” v...v. Tất nhiên, cũng có người bình luận bàn tán rằng nếu làm được điều gì với mảnh đất này thì rất tuyệt.
Cũng không có ai có bất kỳ cái nhìn đặc biệt nào về bức ảnh này cả.
Nhưng.....Cũng chỉ tại trong mắt người bình thường nên nó mới không có gì đặc biệt.
Tô Tái Tái nhìn bóng dáng mờ ảo dường như sắp chạm vào camera, nghĩ một chút liền tùy ý coi như làm một chút chuyện tốt đi, bấm vào phần bình luận và trả lời, sau đó lại thoát ra khỏi giao diện. Cô lại quay lại mỉm cười với người giấy nhỏ đang ngồi trên vai mình: “nói cho chị biết trò chơi nào chơi vui nhất?”
Cùng lúc đó, Ngô Lục Lục một tay cầm ấm trà nguội một tay cầm bánh bao vừa ăn vừa đi trở về.
“Ồ, đại sư đã về rồi?” Một người đàn ông mặc một cái áo rách đi ra từ trong nhà, thấy Ngô Lục Lục liền nhếch môi giễu cợt, “hôm nay lại ăn bánh bao à? Ây da Ngô đại sư, bản lĩnh của ngài cũng không được a....”
“Hay là ngài tính toán cho tôi xem, nhìn xem hôm nay tôi ra ngoài đánh bạc sẽ có vận khí như thế nào? Tôi cho ngài hai tệ? Này? Ngô đại sư, Ngô đại sư ngài đừng đi chứ.”
Loại người rảnh rỗi này Ngô Lục Lục cũng lười để ý, sau khi rẽ vào góc đường, lại đi qua một lối đi nhỏ hẹp chỉ đủ một người đi qua, Ngô Lục Lục đi đến chính giữa, mới tới nơi ông ta ở.
Cánh cửa phòng thấp bé, được làm bằng nhôm sắt cực mỏng. Để mà nói, nếu như ai đó muốn đột nhập vào nhà ăn trộm thứ gì đó, thì cũng không cần dùng tới công cụ. Người có sức lực một chút, dùng chân đá vào chốt cửa, sau đó dùng tay không cũng có thể kéo cánh cửa ra.
Chẳng qua một căn phòng như này một tháng cũng chỉ mất 50 tệ tiền thuê nhà, thì cũng chẳng có đồ vật gì đáng giá để mà trộm cả.
Lối đi quá nhỏ hẹp, cửa sắt cũng chỉ có thể mở được một nửa. Ngô Lục Lục một bên nghiêng người đi vào, một bên đẩy cảnh cửa gỗ ở bên trong ra, đặt tất cả mọi thứ lên trên bàn gỗ xong, lại rót cho mình một chén trà lạnh, uống một ngụm xong, lúc này mới đem ly trà đặt xuống mà hừ lạnh một tiếng.