Hơn nữa điểm mấu chốt là, anh Tiền còn bị đánh thê thảm như vậy.
A Tứ đứng ở bên cạnh anh Hưng, cũng nhìn thấy một lượt hành động của đối phương. Đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện khác.
Vừa rồi con nhóc kia bước qua trước mặt anh ta, cánh cửa cũng được đóng từ bên ngoài, trong phòng cũng chỉ có một mình anh Tiền, vậy .... là ai khóa trái cửa?
A Tứ nhìn thấy ánh sáng trong phòng nghỉ có chút tối tăm, càng xem càng cảm thấy có thứ gì đó ở trong chỗ tối.
Anh ta rùng mình một cái, sau đó nhanh chóng chạy đuổi theo anh Hưng vừa đi ra ngoài.
Bên kia, tên lưu manh ngồi ở bên ghế phụ đang thúc giục đàn em nhanh chóng khởi động xe, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía Tiền Nguyên Nguyên đang ngồi ở phía sau. Vừa cau mày giận dữ vừa nói “Anh Tiền, con nhóc kia chỉ vừa mới đi, để em kêu anh Hưng mang con nhóc đó trở về, anh thấy sao?”
“ .... Không cần nữa.” Tiền Nguyên Nguyên vừa nhắm chặt hai mắt vừa trả lời, một lúc sau liền mở mắt, nhìn về phía tên lưu manh đang nghi hoặc mà nói “Cô ta là người do chú của tao gọi tới.”
“Nhưng....” Tên lưu manh còn đang muốn nói gì đó, lại bị Tiền Nguyên Nguyên trừng một cái, chỉ đành ngượng ngùng quay đầu đi, tiếp tục thúc giục tên đàn em đang lái xe chạy nhanh.
Mà Tiền Nguyên Nguyên lại một lần nữa nhắm mắt , cắn răng nhịn đau.
Đến nỗi chuyện vừa rồi xảy ra ở trong phòng nghỉ, anh ta cũng không muốn nhớ lại.
Cùng lúc đó, Tô Tái Tái đã đi bộ ra ngoài, vừa đi vừa gửi ảnh chụp, [Ông chủ, nhiệm vụ đã thuận lợi hoàn thành, tôi nghĩ cháu trai của ngài ít nhất sẽ ngoan ngoãn và thành thật trong vòng một tháng.]
Người ở đầu dây bên kia điện thoại nhìn thấy mặt mũi của Tiền Nguyên Nguyên bị đánh bầm dập liền run sợ mà gửi lại tin nhắn [Tiểu sư thúc, cháu trai của tôi .... còn sống chứ.]
Gần như ngay lập tức, Tô Tái Tái đã phản hồi.
[???. Đương nhiên là còn sống rồi. Ông chủ, ngài yên tâm đi, tôi vẫn còn nhớ ngài đã nói anh ta là cháu trai đích tôn duy nhất ở trong nhà.]
Người kia nghe xong liền nhẹ nhàng thở ra, [Vậy thì tốt rồi. Thật là làm phiền tiểu sư thúc.]
[Không sao, lần sau có chuyện tốt như thế này nhớ phải tìm tôi, tôi sẽ dốc hết sức lực]. Tô Tái Tái nghiêm túc trả lời, [Bảo đảm làm ông chủ hài lòng, làm đối phương cảm động.]
Cảm động ???!
Người nọ trợn mắt sau khi nhìn thấy hai chữ này, cảm thấy tiểu sư thúc nhất định là dùng sai từ rồi.
Cái này sao tính là cảm động ? Cảm động vì bị tác động vật lý sao?
Bỏ đi bỏ đi, dù sao hiện tại người cũng không có việc gì, cũng chỉ dựa theo lời của anh trai mà giáo huấn cháu trai một chút, hy vọng nó có thể quay đầu hối cải ..... nhỉ?
Tô Tái Tái cũng mặc kể đối phương có phải là thật sự quay đầu hối cải hay không, dù sao cũng là nhận tiền để đánh người, vừa vặn đủ tiền ăn trong nửa tháng cho thú cưng của sư tôn.
Nhìn thấy tin nhắn thông báo tiền đã được gửi đến, Tô Tái Tái vô cùng hài lòng, liền giữ lại cho mình một chút, số tiền còn lại đều chuyển hết vào thẻ của sư tôn.
Làm xong chuyện Tô Tái Tái liền cất điện thoại đi, một mặt chán nản nghịch chuỗi hạt trâu đen, một mặt định đi dạo xung quanh, nhìn xem nếu như tìm không thấy liền quay lại chỗ Tiền Nguyên Nguyên vậy, bên cạnh đột nhiên truyền tới một giọng nói.
“Này? Cô gái, tôi nhìn thấy cô còn nhỏ tuổi mà đã có sắc hồng ở trên mặt, nhất định là có chuyện tốt, có muốn tôi tính giúp cô một quẻ không?”
Tô Tái Tái căn bản không nghĩ tới người mà đối phương gọi là mình, cô thường xuyên đi tới đi lui ở trấn cổ phía dưới chân núi, chỗ đó cũng thường có loại thầy bói chèo kéo du khách như thế này.