“Hệ thống, tiêu chuẩn đánh giá một tiệm là gì?” Hạ Giang suy tư một lát, đột nhiên nghĩ đến.
“Bởi vì tình huống ký chủ đặc thù, yêu cầu cũng được hạ thấp, chỉ cần tiệm có đủ điều kiện thiết bị là được.”
“Này liền đơn giản!” Hạ Giang nghe xong liền hưng phấn vỗ tay một cái, hệ thống 072 nhìn Hạ Giang bộ dáng hưng phấn, đột nhiên dâng lên cảm giác bất an……
Sau đó nó liền thấy Hạ Giang đi tới phòng bếp.
Bởi vì ở nông thôn, giao thông không tiện, phòng bếp hầu hết được đắp lên từ gạch đất, lại trát thêm đôi bếp thổ. Nhưng dù sao Hạ Giang nguyên bản cũng là sinh viên đã gặp qua việc đời, cậu nhìn nhìn, trừ bỏ bếp thổ được đắp ở ngoài còn có một cái bếp gas. Bình gas khí than bên cạnh dường như vẫn đầy. Hạ Giang lập tức vui vẻ chỉ vào phòng bếp nói với hệ thống :
“Hệ thống, phòng bếp có phương tiện cơ sở."
Kế tiếp, Hạ Giang lại từ trong ngăn tủ lấy ra nồi, chén, gáo, bồn, còn có mấy túi gạo cùng với một ít đồ khô, mấy chum rau dưa hư thối đều được cậu rửa sạch mang ra ngoài phơi nắng.
Sau một phen sửa sang thanh lý lại sạch sẽ, phòng bếp của Hạ Giang đã được chuẩn bị tốt, cậu nhìn một chút, vật tư cũng không thiếu. Trừ bỏ một túi gạo đã mở lâu có dấu hiệu hỏng không thể dùng để ăn nữa thì hiện tại cậu có ba bao gạo trân châu Đông Bắc loại một trăm cân có hút chân không, một túi bột mì 50KG cùng hai thùng mì gói lớn, còn có một túi măng khô với nấm, một thùng muối, càng làm cho người kinh hỉ chính là cậu còn tìm được nửa thùng nước cốt lẩu, kèm theo đó là đủ loại kiểu dáng gia vị.
Hạ Giang vỗ bệ bếp vui vẻ nói: “Hệ thống, xem, có phòng bếp!”
Hệ thống yên lặng đem thanh tiến độ nhiệm vụ của Hạ Giang kéo lên một nửa.
Tiếp theo, Hạ Giang đem cái bàn ghế dựa dọn xong, thậm chí còn bày một cái quầy thu ngân giản dị. Nhìn tổng thể xác thật có loạikhí chất cửa hàng Nông Gia Nhạc nhỏ.
“Giải quyết xong!” Hạ Giang vỗ vỗ tro bụi trong tay: “Hệ thống, thế nào, nhiệm vụ hoàn thành chưa?”
“Đang rà quét tiến độ……”
“Nhiệm vụ ‘ có được một gian quán ăn ’ đã hoàn thành, nhiệm vụ khen thưởng, tích phân 100, hệ tiêu hoá khôi phục.”
“Hệ tiêu hoá đang được khôi phục……”
“ọc ọc ~~~”
Một phút sau, một trận tiếng vang từ trong bụng Hạ Giang truyền ra , Hạ Giang lúc này mới cảm giác được kinh hỉ!
Cậu! Rốt cuộc đã có thể ăn mỹ thực!
Làm một người theo chủ nghĩa" sống để ăn", Hạ Giang hận không thể lập tức đi làm cho mình một bữa tiệc lớn.
Nhưng nhìn sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn đen xuống, lại suy nghĩ một chút vật tư trong phòng bếp, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nấu mì gói, châm cây nến thắp sáng, cậu lập tức bưng bát ăn liền mấy miếng. Thật lâu không ăn mì gói, hiện giờ ăn cũng có một phen tư vị khác.