Mang Theo Hệ Thống Ta Bán Cơm Tại Mạt Thế

Chương 3: Thôn Đại Khê

Hai mươi phút sau, một thanh niên mặc áo khoác màu xám, tuổi chừng 20 từ một gian nhà ba tầng đi ra. Cậu từ cửa vừa ra tới, liền gấp không chờ nổi tìm kiếm khắp bốn phía, cuối cùng rốt cuộc tìm được một cái giếng trời bị tảng đá lớn che lấp.

“Thật tốt quá, còn có nước!”

Hạ Giang dịch chuyển phiến đá ra, lại tìm được một cái thùng tương đối sạch sẽ ở trong nhà, từ giếng múc non nửa xô nước ra, lúc này mới đem tro bụi dơ bẩn trên mặt mình lau rửa sạch sẽ. Cậu ngắm nhìn bản thân, thấy quần áo trên người che kín tro bụi, Hạ Giang lại quay trở về phòng, tìm kiếm cho mình một bộ quần áo mới, múc nước tắm rửa sạch sẽ.

“Haizz, thật không dễ dàng.” Rửa sạch hết thảy xong sau, Hạ Giang tê liệt ngã xuống bậc thang. Lúc này thái dương đã lặn tới chân trời phía tây, sắc trời trở nên tối tăm, trong thôn, một ít tang thi rải rác bắt đầu ở trên đường trống trải lắc lư qua lại. Ban đầu Hạ Giang còn bị bộ dáng dữ tợn của bọn họ làm cho hoảng sợ, sau đó mới nhớ tới chính cậu cũng giống như bọn họ-- thành viên của đại gia tộc zombie.

Hoàn cảnh như vậy tuy rằng làm người…… Không đúng, làm thi có chút không kịp thích ứng, nhưng lại có thêm một loại mạo hiểm cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ khác. Vì thế, Hạ Giang từ phát bậc thang đứng lên, chuẩn bị quan sát một chút tình huống chung quanh.

* Thi: trong thi thể, tức là xác chết.

Chẳng qua, trước khi ra ngoài vẫn nên cẩn thận một chút, Hạ Giang vẫn nhờ hệ thống xác nhận tình huống phụ cận lại lần nữa, biết được trong vòng phạm vi mấy chục km đều không có nhân loại, cậu mới mang theo đao chặt xương lấy từ trong phòng bếp đi ra ngoài.

Hiện tại Hạ Giang ở địa phương tên là thành phố An Bình, trấn Đại Thanh, thôn Đại Khê. Nơi này núi rừng vây quanh bốn bề, đường đi ra ngoài cũng chỉ có một đoạn quốc lộ chính phủ bỏ vốn duy trì tu sửa đã qua vài chục năm. Mạt thế đến không lâu, bởi vì liên tiếp mưa to dẫn tới đất đá sạt lở, đường quốc lộ đã bị phong bế. Mà người trong thôn có không ít người trẻ mang theo tang thi virus trở về từ thành phố, vài ngày sau liền bùng nổ cảm nhiễm, dẫn tới toàn bộ người trong thôn đều biến thành tang thi, không một ai may mắn thoát khỏi.

Lúc ấy trùng hợp Hạ Giang cũng trở về từ thành thị. Tòa nhà ba tầng nho nhỏ này cũng do nguyên thân đào rỗng kim khố mình cực khổ tích góp ra tu sửa lại. Không ngờ cuối cùng cậu ta vẫn không cẩn thận bị đồng bạn của mình cào bị thương, chỉ có thể tránh ở trong phòng, biến thành tang thi trong sợ hãi cùng tuyệt vọng. May mắn cửa sổ đều khóa kỹ không ra được, hơn nữa còn có hệ thống chữa trị, cho nên hiện tại cậu mới có thể miễn cưỡng bảo trì thể diện.

Hạ Giang đi dạo quanh thôn một vòng, xác nhận không còn người sống sót, lúc này mới mang vẻ mặt phức tạp trở về phòng nhỏ của mình.

Địa phương này một người đều không có, tuy rằng an toàn, nhưng một người cô đơn lâu ngày chắc chắn sẽ có di chứng đó!