Dễ Dàng Đến Gần

Chương 20

Chương 19: Không đơn giản như vậy (1)
Cả ban ngày cũng ngán ở chung một chỗ, lúc Hứa Viễn Hàng đi, cũng chỉ là gõ xuống cửa, ho nhẹ một tiếng nói em đi đây. Trả lời chính là Hứa Nam Chinh, ngoài cửa rõ ràng im lặng, rất nhanh có âm thanh xuống tầng dưới. Một giây kế tiếp, thì có tin nhắn, cô lật người, cố gắng vươn tay từ trong chăn ra, liếc nhìn, lập tức cười.diễn-đàn-lê-quý-đôn

"Thế nào?" Anh ngồi dựa vào đầu giường.

Cô đưa điện thoại đến trước mặt anh: "Tin nhắn của Tiểu Hàng."

Một câu nói: Trong phòng em chính là anh anh sao? Thời gian này. . . . . . Tham công tiếc việc đổi tính rồi sao?

Anh nhìn xong, nâng khóe miệng lên, cười cười, không lên tiếng.

Ngược lại cô nhớ lại lời nói của Hứa Nặc, nằm sấp ghé vào bên lỗ tai anh, nhỏ giọng nói, em gái anh nói anh mỗi ngày chỉ ở nhà nhiều nhất là năm tiếng, cậu ấy đặc biệt chất vấn cuộc sống sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© của anh. Nói xong, chính mình không nhịn được cười hai tiếng, sau đó đã bị anh lặng lẽ ôm eo, ôm cả người lên trước người anh.

"Giống như có chút đạo lý." Anh nở nụ cười. "Anh không đi, em ngủ thêm một lát nữa."

Chỉ có mới vừa tắm xong, tóc mới mềm mại lộn xộn.

Kể từ khi khỏi bệnh, cô vẫn luôn thích ngủ, tỉnh dậy lần nữa thấy anh vẫn còn ở bên cạnh, liếc nhìn sách ở đầu giường cô.

Có lẽ là sợ ánh mặt trời sáng quá, rèm cửa sổ đã hoàn toàn bị kéo lại, chỉ có một chiếc đèn sáp nhỏ ở đầu giường, còn bị anh che phần lớn ánh sáng, không phân rõ ban ngày ban đêm.

Cô dùng mặt cọ cái gối: "Mấy giờ rồi?"

"Năm giờ." Anh khép sách lại. "Đọc những sách này của em, sao anh lại cảm thấy anh và em không chỉ cách nhau sáu năm nhỉ?"

Cô gian nan nhắm mắt lại: "Đó là bạn em viết, cậu ấy là biên kịch, mỗi lần quay phim truyền hình xong cũng sẽ viết một quyển sách. Cậu ấy có tâm hồn của thiếu nữ, viết ra câu chuyện tình yêu đều rất tốt đẹp, đáng tiếc đυ.ng phải tiện nam, bị người thứ ba rồi."

Lúc lười biếng thoải mái nhất, mở mắt ra nhìn thấy anh ăn mặc tùy tiện, đang đứng cách mình không xa. Căn phòng im lặng, anh có thể nhìn mình ngủ lâu như vậy. . . . . . Cảm giác như thế, thật sự rất tốt.

Anh đi tới: "Em ngủ tiếp một lát nữa không? Anh phải đi."

"Em tiễn anh." Cô bò dậy từ trên giường, chân không đi vào phòng để quần áo.

"Không cần." Anh nói.

Cô nghiêng đầu, nhìn người đi theo mình: "Anh và em khách khí cái gì?"

Chỗ hai người chỗ đứng chính là trong hành lang thông giữa chỗ nghỉ và khu để quần áo, giữa hai bên đều là giá để giày, từng hàng giày cao gót. Anh khom lưng cầm lấy đôi giày đế bằng từ tầng dưới nhất: "Mang đôi này."

Cô lắc đầu, xuyên qua hành lang chọn một chiếc váy, nhanh chóng mặc rồi đi trở lại, cầm đôi giày cao gót từ trên tủ giày xuống.

Mới vừa muốn mang vào, đã bị anh ôm lấy, bắt đầu cởi chiếc váy của cô, vừa mới mặc xong đã bị cởi ra từng chút một, sau đó tự mình mang cô đến chỗ để trang phục thường ngày, đến cuối cùng khi mặc bộ quần áo khác rốt cuộc cô không kìm được, cười: "Anh cứng rắn mặc vào như thế, quần áo sẽ hỏng mất."

Khóa kéo quần áo ẩn ở bên trong, cũng khó trách anh nhìn không thấy.

Cô cướp lại quần áo, mới vừa kéo khóa kéo ra, đã nghe thấy anh nhận thua nói: "Anh thích em ăn mặc thoải mái, giống khi còn bé, vẫn là dáng vẻ đi theo phía sau anh."

Cô xoay người, nhìn anh.

Áo sơ mi của anh vẫn chưa hoàn toàn cài xong cúc, nhìn như vậy, ngược lại thật sự là có chút cảm giác quần là áo lượt. Cô cũng mới mặc quần áo xong, để lộ hai cái chân, chân đạp ở trên sàn nhà, rõ ràng là cảnh tượng hết sức ước át, lại nói lời nói thật thà như vậy, thật thà kí©ɧ ŧɧí©ɧ. . . . . . Cô đi đến gần, nâng mặt anh, hôn anh thật sâu, giống như là muốn đưa tất cả tình cảm trong vài chục năm kia vào trong nụ hôn này.

"Thật ra thì." Sau khi anh có phản ứng, cô ngược lại tách ra, đỏ mặt nói. "Khi đó em đã nghĩ, mỗi ngày đi theo anh, không để cho anh có cơ hội tìm bạn gái."

"Anh biết, chỉ số thông minh của anh không thấp, những thứ này vẫn nhìn ra được." Anh khẽ thở dài. "Sao anh cảm giác mới vừa cùng diễn kịch Hồng Kông với em nhỉ? Hay là chưa bao giờ xem cái loại đó?"

Kết quả là hai người một đường đua xe đến sân bay, cô nhìn anh vào cửa kiểm tra an ninh, mới im lặng mở điện thoại di động đang bị tắt, bắt đầu trả lời từng điện thoại một. Trong thời gian mười phút, sắp xếp chuyện hai tuần kế tiếp, trong một năm Hứa Nam Chinh có hơn phân nửa thời gian đều ở bên ngoài, thật ra thì cô đã sớm thành thói quen, nhưng lần này lại rất khác biệt.

Tay cô cầm tay lái, đang suy nghĩ đi nơi nào giải quyết cơm tối thì điện thoại chợt vang lên.

Trên màn ảnh lóe lên, là tên của anh.

Tim cô đập dồn dập, mới cầm lên, để ở bên tai: "Thế nào? Cô gái nhỏ trong phòng bao khó coi, nhàm chán rồi sao?"

"Nói chuyện thật vui vẻ nhỉ." Giọng nói của anh có chút mệt mỏi, tự nhiên trầm thấp một chút.

Cô à một tiếng, nghiêng đầu gục trên tay lái: "Vậy anh nói đi."

Lời này mới vừa nói xong, bên kia đã có người nhỏ giọng nói chuyện với Hứa Nam Chinh, giọng nói giống như che tầng hơi nước, đoán chừng là bị anh che kín điện thoại. Cô chỉ mơ hồ nghe thấy giọng nói của anh, mặc dù không phải đang nói chuyện cùng với mình, không hiểu sao lại yên tâm, qua thật lâu, anh mới kết thúc cuộc nói chuyện đó, nói với điện thoại di động: "Là Hình Ngôn."

Cô ừ một tiếng, khi Hứa Nam Chinh còn làm Phó tổng giám đốc ở 3GR thì có hơn năm người anh em dưới trướng anh.

Trước khi đi Tây Tạng mình còn gặp qua Hình Ngôn đưa vợ lên máy bay, đoán chừng Hứa Nam Chinh thấy anh ấy, đều sẽ nhớ tới 3GR. Hai người im lặng một lát, cô mới cười hỏi: "Mới vừa rồi còn có giọng nữ, vợ của anh ấy?"

"Cô gái nhỏ rất trẻ tuổi. " Anh lạnh nhạt nói một câu. "Không phải vợ đầu."

Cô cau mày, Hình Ngôn cũng coi như là cưới một người có quyền thế, coi như là đại mỹ nhân, sao còn làm chuyện này. Thế giới này thật sự sụp đổ rồi, đàn ông có tiền hay không, cũng lấy số lượng đàn bà để đánh dấu sự thành công của mình. . . . . ."Trẻ tuổi thật tốt." Cuối cùng cũng là bạn bè của anh, cô chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ cảm thán một câu. "Nếu như luôn mười lăm tuổi, thì thật tốt."

Mười lăm tuổi, là tuổi cô phát hiện mình thích anh, dù sao cũng có ý nghĩa đặc biệt với cô.

Hai người tùy tiện trò chuyện, giống như là đều muốn nói gì đó, nói hồi lâu, rồi lại không có trọng điểm gì.

Đến cuối cùng, có người nhắc nhở anh phải lên máy bay, hai người mới đều im lặng.

"Cúp đi." Cô nói: "Em hẹn người ăn cơm tối, bị muộn mất rồi."

Giọng nói của anh chợt dịu dàng: "Hôn lễ, em muốn kiểu Phương Tây hay kiểu Trung Quốc?"

Thản nhiên như thế, rồi lại nói thẳng ra như thế.

Cô nhìn ngoài cửa sổ, vừa chạm vào trái tim như mềm ra. Sau một lát, mới hỏi ngược lại anh: "Không thể đều làm sao? Giống rất nhiều bạn học của em, nam nữ không ở cùng một thành phố thật tốt, có thể danh chính ngôn thuận làm hai lần."

Cuối cùng anh cười hai tiếng: "Chỉ cần em không sợ mệt, chúng ta có thể mời tất cả bạn bè ở đây, cũng làm một trận, đi vòng quanh trái đất."

Cô cắm chìa khóa vào, bắt đầu làm nóng xe.

Âm nhạc rất nhẹ, là You’re Beautiful bài cô thích nhất, giọng chàng trai hơi khàn khàn hát yêu một cô bé thế nào, nhưng lại đau lòng. Có lẽ là từng cảm động lây, lúc cô lái xe, đều sẽ lơ đãng đổi lại bài hát này. Nhưng bây giờ nghe, lại không hiểu sao cảm thấy cảm giác đau lòng đã mất hết, chỉ còn thưởng thức giai điệu.

Từng cho là trong lòng di chuyển theo tiếng nhạc, hôm nay mới hiểu được, bất cứ lúc nào nghe được âm thanh, đều chẳng qua là trong lòng mình biểu hiện ra mà thôi.

Cô để tay ở trên không hòa vào đầu gió, nhỏ giọng hỏi: "Sẽ rất nhanh?"

"Cũng may." Anh nói: "Nếu như ban đầu không phải là em đòi trở về, có lẽ đã sớm kết hôn rồi."

Cô sợ run lên, mới phản ứng được là anh nói tuổi quy định kết hôn ở nước Pháp là mười lăm tuổi, nhất thời dở khóc dở cười: "Là lỗi của em, ai bảo em yêu nước, hưởng ứng tổ quốc kêu gọi, kết hôn muộn sinh muộn."

Nói xong, mới phát hiện ra mình nói cái gì, lập tức im lặng không một tiếng động đỏ mặt.

Đến khi nghỉ bệnh xong, đã tiến vào thời gian điên cuồng trước khi kết thúc một năm.

Tết âm lịch năm nay đến sớm, đang ở cuối tháng giêng. Về cơ bản là thực hiện kỳ nghỉ tết âm lịch, mọi người đã bắt đầu mong đợi tết âm lịch đến để trở về nhà nghỉ dài hạn, cô nhìn trên bàn một xấp đơn xin phép, có chút nhức đầu, khi đang suy nghĩ xem nên duyệt cho người nào không duyệt cho người nào, thì trợ lý Tiểu Chung đã ôm một xấp tạp chí đi vào, rất là hưng phấn đặt tất cả ở trên bàn: "Sếp, kỳ một sau cùng năm trước, đều ở đây rồi."

Cô cười: "Sao lại hưng phấn như thế?"

Tiểu Chung lấy ra ba bốn quyển: "Nhân vật mặt bìa đó." Tiếp đó lại rút hai quyển khác, lật tới số trang dán lời ghi chú. "‘Mười nhà lãnh đạo của ngày mai’, ‘Hai mươi vị anh hùng kỹ thuật số trong toàn cầu’. . . . . ." Cô ấy đọc lên từng tờ báo có tên tuổi, cuối cùng thật sự làm Tiêu Dư cười không nổi: "Những thứ này không phải là em chỉ cần bỏ tiền ra mua tạp chí là biết sao?"

"Vẫn kích động." Cô ấy cất từng quyển một. "Đây chính là thành tích của chúng ta."

Cô cười cười, còn ba ngày, còn ba ngày nữa anh sẽ trở về.

"Sếp, chuyện bát quái" Tiểu Chung chợt đóng cửa lại. "Em muốn nghe chuyện bát quái."

Tiêu Dư sửng sốt một chút, nhất thời không biết nên khóc hay cười: "Muốn nghe cái gì? Cũng không nhất định là tôi đều biết hết."

"Trong công ty, trong bộ phận nhân sự có người nói, lão đại của chúng ta muốn kết hôn." Tiểu Chung thần thần bí bí nhìn cô. "Sếp, chắc chắn chị biết là ai? Tối thiểu là đã gặp qua rồi nhỉ?"

Cô cười, nhìn máy tính gõ chữ, nhưng ngay cả gõ cũng gõ sai, chỉ có thể thầm thở dài khép máy vi tính lại: "Chuyện bát quái của lão đại cũng dám hỏi? Mọi người không sợ tôi trực tiếp nói lại sao?"

Tiểu Chung cười hì hì: "Sếp trượng nghĩa nhất, làm sao có thể. Người của phòng nhân sự nói ngày ấy, cả bộ phận của bọn họ đều nghe được đôi câu, chị không biết có bao nhiêu người trong công ty tan nát cõi lòng đâu. Cũng ngay cả người của bộ phận chúng ta, dám để cho em tới thăm dò một chút ý tứ, sếp, cô gái đó có dáng vẻ thế nào? Đẹp mắt không?"

Tiêu Dư bị cô ấy hỏi có chút không còn lời nào để nói, chỉ chống cằm nhìn cô ấy, một câu hai nghĩa: "Chuyện này, ở công ty là phải bảo mật tuyệt đối, nếu không chén cơm của tôi không giữ được."

"Em có bạn đi làm ở 3GR, nghe nói năm đó khi lão đại ở chỗ nào, thì lập tức có người si tình thường xuyên tăng ca ở trong công ty, khi anh ấy xuất hiện ở chỗ nào thì không ngừng tạo ra những trường hợp vô tình gặp được, rất nhiều người vì muốn gặp mặt nói chuyện cùng với lão đại, đều liều mạng làm việc gây dựng thành tích." Con mắt của Tiểu Chung lóe ra ánh sáng lấp lánh. "Lão đại vừa tới, thầm mến là không ít, dũng cảm thổ lộ cũng không được vài người. Mọi người cũng đều chờ làm quen, có thể có cái gì mà tình yêu trong phim thần tượng chứ, lần này cũng đều chết non hết."

Khó trách 3GR đã từng có thành tích mạnh như vậy, thì ra là hiệu ứng của kim cương vương lão ngũ*. . . . . .

(*Kim cương vương lão ngũ: ý chỉ những người đàn ông kiệt xuất, còn độc thân, không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt.)

Tiêu Dư à một tiếng, nhớ tới Hứa Nam Chinh nói cùng mình diễn kịch Hồng Kông, chợt cười ra tiếng: "Được rồi, đi ra ngoài đi, chuyện bát quái này quá nghiêm trọng, không nói được."

Phòng làm việc im lặng lại, cô mới cầm điện thoại lên, nhắn cho Hứa Nam Chinh một tin nhắn: Mới vừa nghe được chuyện bát quái của anh ở 3GR đây, chứng tỏ em có áp lực rất lớn.

Điện thoại di động còn chưa để xuống, anh đã nhắn tin trả lời: Anh mới vừa vào phòng làm việc, tới đây báo cáo công việc.