Chương 15: Em yêu anh nhất (3)
Chuyến bay không dài nhưng ngủ rất yên giấc.Khi cô tỉnh lại lần nữa, hơi động nửa thân dưới một chút, nhìn anh. Hốc mắt rất sâu, nhắm mắt lại càng rõ ràng hơn, rõ ràng là đang ngủ say, hai cánh tay vẫn khoanh ở trước ngực, một điệu bộ đúng chuẩn khi họp. Cô thấy thì muốn cười, nhẹ giọng hỏi nhờ nữ tiếp viên hàng không đưa một ly nước chanh, cứ như vậy mà nhìn anh, chậm rãi uống từng ngụm từng ngụm nhỏ thật lâu.
Lông mi của anh trước sau vẫn không hề động đậy, giống như là ngủ rất say.
Cuối cùng khi trả lại ly thủy tinh cho nữ tiếp viên hàng không, cô mới kéo chăn mỏng trên đùi anh lên một chút.
"Đã tỉnh rồi?" Anh khẽ mở mắt.
"Tỉnh rồi." Cô thu tay lại, nhẹ giọng nói: "Còn một tiếng nữa, đột nhiên ngủ không được nữa."
"Không phải em thích ngủ nướng sao?" Anh nghiêng đầu, nhìn cô. "Năm giờ sáng, nên là gọi thế nào cũng không dậy chứ."
"Gặp ác mộng, tỉnh ngay." Cô cố ý nói: "Mơ thấy bạn gái ở Thượng Hải của anh tới tìm em, nói rất nhiều lời."
Anh cười: "Anh ở Thượng Hải không có bạn gái."
Trái lại cô thật sự không ngờ, anh có thể trả lời thẳng thắn như vậy: "Nếu như đều là Phong Hoa Tuyết Nguyệt, vậy thì càng quá mức."
"Trước kia cũng là vì bàn chuyện làm ăn với người ta, hết cách rồi, khi bọn họ vào phòng bao, anh đều đang uống rượu, không phải lần đó em thấy anh uống say không biết gì sao?" Anh yêu cầu một ly đá nước, tiếp tục nói: "Quá không hòa hợp với mọi người là không được, chỉ có thể uống."
Trong lòng cô đang cười, nhưng trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, cố ý nhìn ngoài cửa sổ, thuận miệng nói một câu trời đã sáng rồi.
Sau đó nghe thấy anh nói bên tai: "Hoặc là em nghĩ như thế này, thật sự muốn tìm tiểu thư, thì có vẻ như là anh thua thiệt, họ nên cho anh tiền bạc mới đúng." Nữ tiếp viên hàng không đang bưng ly nước đá tới đây, mơ hồ nghe được câu này, suýt nữa làm nước rơi vãi ra.
Cô lấy cùi chỏ khẽ chạm vào anh, ý bảo anh chú ý ảnh hưởng.
Anh chỉ nhận lấy cái ly, tiếp tục nói những lời khác, cực kỳ thản nhiên.
Sáng sớm ra khỏi sân bay, anh lái xe đưa cô đến nhà ông nội, hẹn thời gian, rồi trở về công ty.
Bởi vì cả đêm ngủ thế nào cũng không được, cô ngủ ở trong phòng ngủ rất xa hoa thẳng tới buổi chiều. Trong mơ hồ thật sự nằm mơ, một giấc mơ chồng lên một giấc mơ, lại vẫn chưa tỉnh lại, đến cuối cùng đã là mồ hôi đầm đìa, mới bò dậy từ trên giường.
Không ngờ, người đầu tiên thấy khi mở cửa, lại là Vương Tây Dao.
Cô có chút hoảng hốt, phản ứng mất mấy giây, mới cười nói một câu: "Đã tới rồi?"
"Đã tỉnh rồi hả?" Mẹ thấy cô ra ngoài, mới cười đứng dậy. "Con ngồi nói chuyện với Dao Dao một lát, con bé tới đã lâu rồi, mẹ nói gọi con, con bé còn nói để cho con ngủ nhiều thêm một lát."
Người tới là khách, tuy cô không tình nguyện, cũng chỉ có thể nói chuyện đôi câu với cô ấy.
Vương Tây Dao rất nhanh nghe ra khi cô nói chuyện có giọng mũi, hỏi một câu có phải là bị cảm không? Có muốn để dì pha nước chanh hay không? Chỉ một câu hỏi như thế, giống như coi đây là nhà của mình vậy.
Tiêu Dư cười lắc đầu, nói chỉ là do mình vừa mới tỉnh ngủ, sẽ lập tức hết thôi.
Đến cuối cùng, cô vẫn đứng lên, đi phòng bếp tìm chanh.
Khi Tiêu Dư đang muốn làm thế nào để xua đuổi nhiệt tình quá đáng này thì cửa đã bị người gõ hai cái.
Bình thường ở trong viện tương đối an toàn, khách mời trong nhà lại nhiều, cũng không có thói quen khóa cửa chính lại.
Sau khi vang lên hai ba tiếng gõ cửa, cửa đã bị một bàn tay đẩy ra, Hứa Nam Chinh xách theo mấy cái hộp đi vào, Hứa Viễn Hàng đi theo phía sau, còn chưa ló mặt đã kêu lên: "Dì ơi, sinh nhật vui vẻ."
"Anh định la lên cho cả tòa nhà này đều nghe thấy sao?" Cô đi tới. "Mẹ em ở phòng sách, tự mình đi vào vuốt mông ngựa đi."
Đợi đến khi bên cạnh cũng không còn người khác, cô mới nhẹ giọng hỏi anh: "Mới đi từ công ty tới đây hả?"
"Buổi sáng đã đi công ty rồi." Anh nhìn kỹ khuôn mặt sưng vì ngủ của cô: "Ngủ bao lâu?"
Cô dựa vào cửa trước trên hành lang, khẽ nói: "Mới vừa dậy."
Anh cười ra tiếng, vừa định nói cái gì nữa, Vương Tây Dao đã xuất hiện ở một chỗ khác trên hành lang.
Cô ấy cười tủm tỉm nhìn hai người: "Nhân lúc hiện tại không có việc, đi ra ngoài mua chanh với em không?"
"Mua chanh?" Anh nhìn Tiêu Dư.
"Tiếu Tiếu bị cảm." Vương Tây Dao lập tức giải thích. "Hai người trở về từ Mã Lai, Bắc Kinh lại lạnh như thế, độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày quá lớn."
"Không nghiêm trọng như vậy." Tiêu Dư có chút khó khăn chống đỡ trường hợp như thế này, thuận miệng cắt ngang. "Đi vào trước cái đã."
Tính ra tính tình của mình và Vương Tây Dao đã không hợp từ nhỏ.
Trừ lần đó ra cũng không thực sự có mâu thuẫn gì, nhưng cũng sẽ không tới nổi nói cho nhau nghe. Nhiều năm qua cô ấy như thế nào với Hứa Nam Chinh, Tiêu Dư cũng không rõ ràng lắm, hoặc là nói ban đầu cô ấy và Hứa Nam Chinh bắt đầu ra sao, làm sao chia tay, phần lớn mình và Hứa Viễn Hàng đều suy đoán.
Gặp mặt lại, cô ấy nghĩ thế nào? Hứa Nam Chinh nghĩ thế nào?
Tiêu Dư chợt phát hiện, chính mình vẫn luôn suy đoán, vẫn để ý.
Vốn tưởng rằng chuyện này chấm dứt.
Nào có thể đoán được đến cuối cùng khi ăn cơm, Vương Tây Dao còn nhớ rõ chuyện này, đặc biệt muốn pha nước chanh cho cô, làm cho tất cả mọi người đều biết cô bị cảm. Khi cô đang có khổ khó nói thì Hứa Viễn Hàng lặng lẽ nhắn tới một tin nhắn: Hiền lương thục đức, kính cẩn nghe theo bạn bè, trừ cái thân xác thối tha hơi kém em, cô ta đã thành công so sánh em không bì được.
Tiêu Dư cách hai cái bàn, trợn mắt nhìn Hứa Viễn Hàng.
Sau đó lại đυ.ng phải ánh mắt của Hứa Nam Chinh. Ánh mắt rất bình tĩnh không có dao động gì.
Rất nhanh điện thoại di động nhận được một tin nhắn khác, là Hứa Nam Chinh: Uống nhiều nước vào.
Cô nhìn cái ly ngay trước mắt, quả thật đàn ông không hiểu phụ nữ, một ly nước đặt ở trước mặt như vậy, vốn đυ.ng cũng không muốn đυ.ng.
"Dao Dao trở về dự định làm gì?" Trên bàn có người hỏi một câu.
Vương Tây Dao cười: "Con chuẩn bị ở lại nhà một năm, dành thời gian cho mẹ con."
Điện thoại di động lại rung một cái, Hứa Viễn Hàng rất kích động đáp một câu: Thôi đi, nhất định là vì anh anh.
Vốn là tinh thần cô có chút không yên, bị anh ta nhắn tin liên tục càng làm cho tâm trạng không tốt, rất nhanh nhắn tin trả lời: Nếu anh không câm miệng, em sẽ nói cho anh anh biết, trói người quấy rối là anh vào công ty.
Mới vừa gửi đi, chợt nghe mẹ cũng hỏi theo một câu: "Ở Thụy Sĩ nhiều năm như vậy, vẫn không có bạn trai sao?"
"Từng có, nhưng chia tay rồi."
Ở đây phần lớn là người trong nhà, biết rõ chuyện quá khứ của Hứa Nam Chinh và Vương Tây Dao. Nghe đến đó đều sẽ có trưởng bối có ý tốt, muốn tác hợp lại đoạn nhân duyên nhìn môn đăng hộ đối này. Vương Tây Dao chỉ cười liếc nhìn Hứa Nam Chinh nơi xa, nói một câu: "Chuyện như vậy còn phải tùy duyên."
Cho đến khi ăn bánh ga-tô, cái đề tài này vẫn không kết thúc như cũ, dần dần chuyển thành nhớ lại mấy chuyện khi còn bé của bọn họ.
Tiêu Dư nghe có chút phiền não, không thể làm gì khác hơn là đi ra khỏi phòng bao, mù quáng đi dạo ở trong đại sảnh. Bởi vì đều là phòng bao, đương nhiên đại sảnh không có khách, dưới ánh đèn mờ tối này chỉ có một bể nước trong suốt dài mười thước (3.33m), những chú cá lớn nhỏ xinh đẹp bơi tới bơi lui trong làn nước, rất là nhàn hạ. Cô đứng lại ở chỗ này, đang có ba con cá ghé vào một chỗ thân mật cọ tới cọ lui.
Bạn xem, rõ ràng nên một đôi, vẫn còn muốn thêm một con vào.
Cô xem có chút mất hồn. Tại sao thay đổi quan hệ với anh, vẫn còn có cảm giác thần hồn nát thần tính?
"Tiêu tiểu thư." Hứa Nam Chinh thường xuyên đến nơi này ăn, nhân viên phục vụ cũng sớm nhận ra cô. "Có cần gì không? Hay là muốn thêm món gì?" Cô sửng sốt một chút, mới phản ứng là mình đã quanh quẩn ở một chỗ thật lâu, đoán chừng cô gái nhỏ này đi theo mình cũng đã rất lâu rồi.
"Không cần." Sau lưng bỗng nhiên có người nói thay cô.
Cô không quay đầu lại, sau đó liền nghe thấy anh nói tiếp: "Anh nói công ty còn có việc, đi trước cùng với em rồi."
Cô điều chỉnh vẻ mặt, bất đắc dĩ quay đầu lại: "Bạn học à, hôm nay là sinh nhật của mẹ ruột em đấy. . . . . ."
Cặp mắt kia có ý cười, cũng có chút bất đắc dĩ như cô.
"Hôm nào bồi tội cho mẹ em, em cho rằng gương mặt của người này ngồi ở đằng kia, coi như là chúc mừng sinh nhật cho mẹ em? Về nhà trước rồi nói tiếp."
Quên đi, dù sao cũng ăn bánh ga-tô xong rồi.
Nếu là "tăng ca" ở công ty Hứa Nam Chinh, cuối cùng cũng không thể đổ lỗi đến trên đầu mình.
Dọc theo đường đi anh đều không nói gì, đến dưới tầng mới tắt máy, bỗng nhiên tất cả âm thanh đều biến mất, yên tĩnh có chút xấu hổ.
Tiêu Dư nhìn anh: "Tự em đi lên là được rồi."
"Anh đưa em lên." Anh rút chìa khóa.
"Không cần, một tháng này bạn bè của em đều ở nhà em."
Cô nhanh chóng xuống xe, khi trở tay đóng cửa xe lại thì anh cũng xuống xe, vòng qua trước xe đi tới chỗ cô: "Đi theo anh một lát nữa, có được không?"
Mùa đông rất lạnh.
Thật sự là bị cảm, lỗ mũi ngạt đến lợi hại.
Cô không trả lời, cũng không nhúc nhích, chỉ để hai tay vào trong túi áo, nhìn anh đốt thuốc.
Mới vừa hút một hơi, anh bỗng nhiên đưa tay tới đây, đội cái mũ sau áo lông giùm cô. Ở dưới tầng gió thật to, lông chồn ở trên viền mũ không ngừng lay động, đúng lúc bị điếu thuốc ở ngón giữa của anh bén lửa, nhanh chóng cháy sém một tầng.
Cô né tránh theo bản năng, lại bị anh kéo lại, ấn tay vào chỗ bị cháy hỏng.
"Còn tức giận phải không?"
Anh đột nhiên hỏi, lúc này cô như mới tỉnh lại từ trong mộng, lúc ngẩng đầu mặt của anh đã gần trong gang tấc, sau đó, cứ như vậy mà trực tiếp nhanh chóng hôn cô.
Tiếng gió rất lớn, còn có hơi thở đầy mùi thuốc lá ở đầu lưỡi của anh, trong nháy mắt đã chiếm hết tất cả ý thức.
Hôn rất sâu, không để lại đường sống nào, đánh nát khó chịu cả một buổi tối nay.
Thật ra thì cô biết mình chỉ ghen tị, anh cũng hiểu một điểm này, cho nên mới thế này? Là ai nói qua đàn ông thông minh chưa bao giờ tranh cãi, chỉ dùng hành động làm yên lòng phụ nữ? Kịp thời mang mình thoát khỏi sự xấu hổ, dùng hành động thân mật để cho mình an tâm.
Nhưng cho dù làm được một trăm phần trăm, lo lắng lại tràn ngập không biến mất.
Cho đến khi có xe lái tới đây, cô mới đẩy ra.
Anh ngăn môi của cô lại, tiếp tục hỏi: "Còn tức giận phải không?"
"Tức giận chưa nói tới." Cô bị hỏi đến luống cuống tay chân, không thể làm gì khác hơn là nói thật: "Là ghen, hiểu không?"
"Nói thật, hoàn toàn không hiểu." Anh im lặng một lát, mới vừa nặng vừa nhẹ hôn lên môi một cái. "Biết rõ xử lý làm sao là được."