Trùng Sinh Chi Cưu Triền

Chương 51

Xưng hô nên có

Hứa Kiệt cẩn thận đem thức ăn đặt trên bàn, con mắt thường thường nhìn về phía phòng khách, biểu tình trên mặt là hiếu kỳ và chỉ có hiếu kỳ mà thôi, bộ dạng cậu như thế làm tôi nhịn không được nhớ tới hai chữ ‘bà tám’.

Tôi lắc đầu bật cười, ở trong phòng tìm hồi lâu mới tìm được thuốc mỡ, cuối cùng suy nghĩ một chút lại cầm thêm lọ bôi trơn.

Lúc đem thuốc mỡ cầm qua, Âu Phong Minh đang tựa vào vai cha tôi phù phù hít lấy hít để không khí, mỗi lần hít sâu vào là hắn lại oán hận nói: “Tín, kỹ thuật của anh quá kém rồi… Đau quá.” Biểu tình vậy, giọng điệu vậy, khiến tôi không tự chủ được lại lãnh thêm một trận ớn lạnh, một tên già đầu rồi mà còn dùng giọng điệu như thế nói chuyện, lại còn có vẻ rất tự nhiên nữa, Âu Phong Minh quả nhiên không phải người thường.

Đương nhiên nếu là người thường thì há có thể đập nồi dìm thuyền(1), khiến cha rõ ràng cả người cứng còng mà cũng không dám đẩy hắn ra.

“Ba, thuốc nè.” Tôi đứng ở cửa thấp giọng nói, cha vội vàng đứng lên đẩy Âu Phong Minh ra, từ trong tay của tôi cầm lấy hộp thuốc, biểu tình trên mặt là quẫn bách và chỉ có quẫn bách mà thôi.

Tôi nhấp miệng nhìn ông, cha nhìn tôi rất không tự nhiên mà nặn ra nụ cười.

“Tín, tôi rất đau…” Giữa lúc tôi cùng cha hai mặt nhìn nhau không lời nào để nói, Âu Phong Minh ở trên giường bắt đầu oán giận, đôi mắt nhìn tôi rất là ai oán.

Nhìn hắn một bộ một dạng như thế, tôi không nhịn được chạy ra khỏi cửa rồi đóng lại, ngăn cản tiếng của hắn vang ra ngoài, ai biết với cái bộ mặt dày như hắn thì có thể thốt ra những lời như thế nào nữa… Vốn muốn nói cho cha tác dụng của lọ bôi trơn kia nhưng tôi lại nghĩ không cần, Âu Phong Minh tự mình giải thích hẳn sẽ tỉ mỉ hơn tôi ngàn lần. Tôi đoán là vậy, nhưng nghĩ tới chuyện đó sẽ thế nào thì tôi run cả người, da gà nổi khắp toàn thân.

Tôi vừa xoay người rời đi, thấy Hứa Kiệt ngồi ở trên ghế salon đôi mắt lóe sáng nhìn tôi, tôi ngồi ở bên cạnh cậu, đè xuống hết thảy tâm tình rồi hỏi: “Em ăn trước thứ gì đó đi, không phải em nói hôm nay còn hoạt động gì đó sao?”

Cậu gật đầu, ở khi tôi đang uống sữa, cậu bỗng nhiên cảm thán một câu: “Anh Phong Minh thực biết cách cầm chân một người nha.”

Nhìn cậu vẻ mặt bội phục, khóe miệng của tôi không khỏi co rút, sữa bò thiếu chút nữa thì theo khóe miệng chảy xuống… Có phải cùng Âu Phong Minh ở chung lâu quá, tư duy của con người ta cũng sẽ bị chịu ảnh hưởng không?

Nhưng nhìn Hứa Kiệt vẫn một vẻ kính phục và kính phục, tôi cũng lười mở miệng, buông cái chén nhìn cậu hỏi: “Em tham gia hoạt động mà không có Âu Phong Minh cũng ổn chứ?”

Hứa Kiệt nhìn tôi cười cười nói: “Đương nhiên rồi, anh Phong Minh là người đại diện của em, cũng không phải bảo mẫu của em, hơn nữa em còn có hai người trợ lý cùng chuyên viên trang điểm, không có việc gì đâu.”

Nghe xong cái này tôi gật đầu, trong lòng cười thầm, có tôi cùng học trưởng ở phía sau chống lưng cho cậu thì sao có thể xảy ra việc lớn.

Lúc Hứa Kiệt đi, tôi ôm hôn cậu vài cái, sau đó cậu đẩy tôi ra đỏ mặt rời đi.

Chờ cậu đi rồi, tôi lại ngồi trên salon thêm mấy phút nữa, cha cùng Âu Phong Minh cũng chưa có ý đi ra ngoài này, tôi suy nghĩ một chút đứng lên gõ cửa phòng khách thấp giọng nói: “Ba, thức ăn con để trong tủ lạnh rồi đó, lúc nữa ba ăn thì hâm nóng lại nha.”

Bên trong truyền đến tiếng đáp ứng mơ hồ của cha, tôi đứng ở bên ngoài muốn nói gì đó nhưng lại không lên tiếng.

Dù sao đây cũng là việc riêng tư của cha, tôi không có quyền nhúng tay cũng không nên nhúng tay…

Bởi vì muốn lưu chút không gian cho cha cùng Âu Phong Minh, tôi liền đi tới trường học.

Quay về trường học, tôi đem chuyện tình của hội sinh viên chậm rãi xử lý xong, đem mấy chuyện cần bàn giao đều viết vào sổ, sau đó ngồi ở trên ghế trong phòng làm việc trầm mặc nhìn vườn trường bên ngoài tấm thủy tinh.

Đây là nơi tôi đã sống suốt bốn năm qua, hôm nay sắp phải rời đi rồi, trong tim không thể nói rõ là luyến tiếc bao nhiêu, nhưng hẳn có hai phân tình cảm chứa đựng trong đó. Nghĩ tới đây tôi khẽ thở dài một cái, tình cảm con người luôn luôn là phức tạp như thế, nhưng nơi không thuộc về mình nên rời đi thì rời đi, con người ngoại trừ ‘nhà’ thì đâu còn nơi nào có thể dừng chân mãi mãi.

Lúc này, điện thoại di động của tôi vang lên, nhìn một cái, là Chu Quang, tôi ấn nút nghe, tiếng nói oang oang của Chu Quang ở trong điện thoại truyền tới.

“Hàn Hiểu, có rảnh hay không, tới đây chơi một lúc đi.”

Tôi nhìn bốn phía một chút cũng không có gì vội vàng nên đáp lại: “Đi được.”

“Đi, vậy cậu tới cửa Bắc tìm tôi, tôi ở đó chờ cậu ha.” Chu Quang sảng khoái cười hai tiếng rồi nói.

Tôi nói câu được, sau đó cúp điện thoại, tùy ý thu dọn vài thứ, đi tới cửa Bắc, nói thật thì trong lòng tôi rất cảm kích Chu Quang, người này cho dù người khác đồn đại bất luận loại chuyện nhảm nhí nào cũng vẫn coi tôi là bạn bè, suốt đời có một người bạn thân như vậy cũng đã đủ rồi.

Khi đi tới cửa Bắc, chỉ thấy Chu Quang đang ăn kem ốc quế, tư thế này, thần thái thỏa mãn này, quả thật như là đứa trẻ ăn kẹo mυ'ŧ vậy, trong nháy mắt tôi có ý định che mặt chạy đi coi như không nhận ra hắn, còn chưa động thì Chu Quang đã hướng tôi vẫy tay cười hì hì nói: “Hàn Hiểu, ở đây nè.”

Tôi co rút khóe miệng rồi đi tới, sau đó bị hắn ôm lấy cánh tay, người xung quanh một trận xôn xao.

Tôi nhìn bốn phía một chút mới nhẹ giọng ho khan vài tiếng rồi nói: “Đi nơi nào đây?”

“Theo tôi đi mua hai bộ quần áo đi.” Chu Quang hì hì nở nụ cười, nói: “Gu thẩm mỹ của cậu được lắm, tôi tin cậu.”

Nhìn cậu ta mặt mày hồng hào, tôi không khỏi chế nhạo một tiếng: “Sao thế, muốn đi làm quen đấy à?”

“Không phải, là muốn đi tìm việc làm nha.” Chu Quang nở nụ cười gãi gãi đầu nói: “Ở trong trường học mặc vớ vẩn cũng chẳng sao, ở trong xã hội thì phải sửa sang bề ngoài chỉn chu một chút.”

Tôi nghe xong gật đầu theo hắn vào trong một xe taxi, tài xế kia lại rất kỳ quái mà nhìn chúng tôi, ánh mắt rất ái muội, ái muội? Tôi hơi nhíu nhíu mày, vừa nhìn thấy trước mặt bác ta là một tờ báo giải trí thì tôi cũng hiểu rõ rồi, chợt cũng có chút buồn cười, xem ra ham chuyện bát quái là ‘văn hóa’ chung của đại chúng nha, đâu đâu cũng đều gặp được.

“Nhìn cái gì vậy, lái xe.” Chu Quang không biết đã phát hiện chưa nữa, chỉ thấy hắn giơ nắm đấm trước mặt tài xế, tài xế kia nhỏ giọng nói thầm vài tiếng rồi đạp chân ga rời đi.

Tôi dựa đầu vào thành ghế không lên tiếng.

“Hàn Hiểu, cậu đừng để tâm.” Chu Quang đem cánh tay đặt ở trên vai tôi lo lắng nói: “Trên đời này có nhiều người thích đại kinh tiểu quái (chuyện gây kinh ngạc, gây tò mò). Đừng để ý đến họ là được.”

“Tôi vốn cũng không lưu ý.” Nhìn hắn, tôi liếc mắt sang cánh tay đang khoác lên vai của hắn rồi nói: “Nhưng tôi để ý cân nặng của cậu đó, thực sự rất nặng, cậu nên giảm béo đi thôi, miễn cho còn chưa tới tuổi trung niên đã có bộ dáng của ông lão sáu mươi.”

Chu Quang sửng sốt hồi lâu mới kịp phản ứng lại lời của tôi, hung hăng vỗ xuống vai tôi một cái, tôi nhe răng trợn mắt nhìn hắn, thực sự rất đau, Chu Quang hắc hắc hai tiếng cũng nói qua chuyện khác… Cả đường đi trôi qua trong tiếng cười.

Tới nơi, Chu Quang thanh toán tiền rồi cùng tôi xuống xê, trước khi đi tài xế kia lại nói thầm một câu gì đó, tôi nhìn về phía bác ta, tài xế kia sắc mặt trắng nhợt, đạp chân ga rời đi.

Chu Quang lại cũng không hề phát giác gì cả, lôi kéo tôi đi vào một cửa hàng.

Nơi mà Chu Quang đi mua quần áo, tuy rằng không phải là cửa hàng chuyên bán hàng hiệu nổi tiếng, nhưng quần áo bên trong cũng có chút danh tiếng, chất lượng cũng không tệ lắm, thế nhưng Chu Quang cứ lật giá lên là lại thở dài, lộ vẻ não nề.

Tôi nhìn bốn phía, cuối cùng nhìn trúng một bộ, kêu cô gái bán hàng lấy tới cho hắn, Chu Quang nhìn giá rồi lại lắc đầu nói: “Hàn Hiểu, quá mắc, tiền tôi cầm tới cũng chỉ đủ mua một bộ này thôi à, tôi vốn dự định mua hai bộ lận.”

“Không phải còn có giảm giá sao? Thử trước xem sao.” Tôi đem hắn đẩy về phía phòng thay đồ, hắn ai một tiếng, không đợi tôi nói gì liền đóng cửa lại rồi.

“Tiểu thư, có thể thương lượng một chuyện thế này không.” Chờ khi hắn thay quần áo, tôi quay lại nhìn cô gái bán hàng đang đứng chờ, khẽ cười nói. Cô gật đầu, tôi ở bên tai cô nói nhỏ vài câu, cô kinh ngạc rồi cuối cùng cũng gật đầu.

Nói thật thì gu thẩm mỹ của tôi rất được, bộ quần áo này cực hợp với Chu Quang, hắn nhìn tôi lang lảnh cười nói: “Thế nào?”

Tôi gật đầu, cô gái bán hàng bên cạnh cũng gật đầu theo, Chu Quang hắc hắc nở nụ cười, hào khí phất tay nói: “Vậy lấy bộ này đi.”

“Qúy khách, cửa hàng chúng tôi đang có đợt giảm giá 50%, anh nhân đây xem xem trong cửa hàng còn bộ nào vừa ý nữa không nhé.” Cô gái bán hàng bước lên phía trước cười nói, Chu Quang nghe thấy rồi sửng sốt sau đó cười ha ha nói: “Vậy thật tốt quá.”

Cuối cùng Chu Quang ở trong cửa hàng chọn thêm một bộ tây trang màu đen, lúc trả tiền Chu Quang đặc biệt vui sướиɠ.

Khi đi ra khỏi cửa, Chu Quang nói với cô gái bán hàng rằng lần sau hắn còn trở lại đây nữa, cô gái mặt mày rạng rỡ…

“Đi, người anh em, tôi mời ăn.” Đi tới trên đường cái, Chu Quang khoát tay lên trên vai tôi rồi nói.

Tôi nhìn đồng hồ nói: “Quên đi, lần sau đi nhé, ba tôi mới tới, người ông có điểm khó chịu, tôi phải đi về chăm sóc ông đã.”

Chu Quang gật đầu nói: “Vậy đi, nợ trước vậy.”

Khi đang chuẩn bị cùng Chu Quang tách ra, Chu Quang đột nhiên ngạc nhiên chỉ vào phía trước, nói: “Hàn Hiểu, đó không phải là em gái của tên Tạ Minh vô liêm sỉ hay sao?”

Tôi theo ngón tay hắn chỉ nhìn qua, chỉ thấy trước một cửa hàng tổng hợp lớn, một cô gái ngồi xổm ở đó, tóc che mất nửa khuôn mặt, bộ dạng nhìn qua có chút khó chịu, có mấy người bảo an đang đi tới bên người cô, bãi đỗ xe cách đó không xa có một chiếc xe thể thao màu lửa đỏ rất dễ lôi kéo sự chú ý.

Trong lòng tôi hơi khựng lại, rồi sau đó ừ một tiếng nhìn Chu Quang cười nói: “Cậu đi coi cô ấy làm sao đi, thuận tiện đem cô ấy đưa tới bện viện.”

Chu Quang gật đầu nói: “Ừ, vậy cậu về chăm bác trai đi, đừng quên thay tôi chào hỏi ông nhé.”

Tôi gật đầu, xoay người rời đi, không quay đầu lại…

Khi ngồi xe rời đi, tôi nhìn thấy Chu Quang đã đem Tạ Đình ôm lên xe taxi rồi.

Nhẹ nhàng thở phào một hơi, tôi hơi nhắm mắt lại, lần thứ hai cảm thán thế giới này thật nhỏ, đã tận lực tách ra, vậy mà còn gặp lại.

Chỉ là Tạ Đình… Cô bé dù sao cũng là em gái tôi, nhưng tôi tuyệt không thể để cho cô bé gặp cha, cô bé cùng bà ta rất giống nhau, cha liếc mắt sẽ nhận ra ngay, như vậy thì phải làm sao bây giờ?

Âu Phong Minh hẳn sẽ càng phải dụng công nhiều hơn.

Về đến nhà, Âu Phong Minh đang tựa vào sofa gọi điện thoại, nói vài câu liền cúp máy, sau khi thấy tôi mặt mày liền rạng rỡ hẳn lên.

“Ba tôi đâu?”

“Ở phòng bếp, làm cơm trưa cho tôi.” Âu Phong Minh không chút khách khí mà nói.

Tôi còn chưa kịp châm chọc hai câu, cha liền bưng thức ăn đi ra, thấy tôi ông văn nhã cười nói: “Đã trở về rồi à con, cùng nhau ăn cơm đi.”

Thấy ông khôi phục trầm tĩnh, trong lòng tôi hơi thả lỏng một ít.

Ngồi vào trên bàn cơm, tôi liếc mắt nhìn ‘bệnh nhân’ đang ươn người trên salon: “Anh cũng không đến nỗi mảnh mai tới mức đó đâu nhỉ, phải giúp anh tìm một bảo mẫu tới chăm hay sao?”

Âu Phong Minh nhìn tôi, cười hắc hắc, hé miệng nói: “Hàn Hiểu, sao cậu lại vô lễ với trưởng bối như thế, cậu hẳn nên gọi tôi là ba, không thì là cha cũng được, nếu không thì là dượng, tôi không để ý đâu, Tín thích là được rồi…” Hắn nói còn chưa dứt lời, thìa trong tay cha đã rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Âu Phong Minh đích thực là trời sinh tới khiêu chiến thần kinh của tôi.

Miệng tôi rút gân nhìn tên tiểu nhân kia đắc ý, sau một hồi tôi nhếch miệng cười nhạt nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ.”