Nhưng hôm nay, đúng là gặp phải một chuyện hiếm lạ.
“May cho mỗi người hai bộ?” Quản lý cửa hàng lặp lại một lần nữa, sợ bản thân mình nghe nhầm, tầm mắt đảo quanh đám người lớn lớn bé bé trước mặt một vòng.
Trong nháy mắt, Lâm Hòa cảm thấy hình như bản thân đã làm việc tội ác tày trời gì đó.
Nhưng giây tiếp theo, nàng đã bình tĩnh lại: “Sao? Không may?”
Quản lý cửa hàng gật đầu theo bản năng: “May may may! Mời mấy vị đi vào trong, ta kêu tú nương đo đạc cho các ngươi, đúng rồi, quần áo của mấy đứa nhỏ có cần may rộng hơn một cỡ không, sang năm vẫn có thể mặc vừa.”
Nói xong vội vàng dẫn mấy người đi vào trong.
“Được, dùng vải bông làm quần áo mặc ở trong, còn dùng vải thô may quần áo ngoài, đúng rồi, dùng loại vải dày một chút, đợi sang hè có thể dùng làm quần áo mùa hè.”
Lâm Hòa đưa ra yêu cầu, ý bảo Lý Du, Lý Hạo mau đuổi theo, đừng đứng ở đó nhìn đông nhìn tây, cả Lý Trường Huy đang ôm Lý An ở đằng sau.
Quản lý cửa hàng liếc mắt nhìn Lý Trường Huy một cái, thấy hắn không nói gì, thậm chí biểu cảm cũng không thay đổi, lúc này mới đồng ý.
“Được rồi, tiểu phu nhân mời đi sang bên này, tú nương ở sau hậu viện, nếu chỉ may quần áo bình thường, thì ba ngày sau có thể tới lấy, nhưng mà phải trả tiền đặt cọc trước.”
Sau đó, một khối bạc vụn đã được vứt sang, quản lý cửa hàng duỗi tay ra theo bản năng, vừa hay rơi trúng vào lòng bàn tay ông ta.
“Đủ chưa?”
Là giọng của Lý Trường Huy.
Lâm Hòa và quản lý cửa hàng đồng thời quay đầu lại đầy kinh ngạc.
Lâm Hòa ngạc nhiên vì Lý Trường Huy thật lợi hại, nàng tin chắc Lý Trường Huy sẽ không hành xử bất lịch sự như thế, tùy tiện ném tiền, chắc hẳn là đã đoán trước quản lý sẽ duỗi tay ra, nên mới khớp như vậy.
Quản lý cửa hàng thì kinh ngạc vì không nghĩ tới cái gia đình ai cũng ăn mặc rách tung tóe này, lại vung tay hào phóng thế!
Lúc nãy tuy ông ấy dẫn mấy người đi vào trong, nhưng chỉ dựa vào quy tắc của người làm ăn thôi, trong lòng nghĩ thật ra, nếu không trả nổi tiền đặt cọc, cho dù mua bán không thành, tốt xấu gì nhân nghĩa vẫn còn ở đó, không ảnh hưởng xấu đến danh tiếng.
Nhưng không nghĩ tới, người ta rất giàu!
Quản lý cửa hàng cười càng hiền lành hơn: “Đủ rồi, đủ rồi.”
Lúc này mấy người đã đi đến hậu viện, sau đó quản lý cửa hàng cất giọng hô một câu: “Trần đại thẩm, mau tới đây đo đạc cho khách, khách hàng lớn.”
Một thím khoảng năm mươi tuổi bước ra từ phòng bên cạnh, trong tay còn cầm thước may áo.
“Đây là Trần đại thẩm - tú nương cửa hàng chúng ta, tay nghề không tệ, quần áo thím ấy may vừa bền lại còn thoải mái, tuy không phải là kiểu dáng quá hợp mốt, nhưng nếu là quần áo bình thường thì hoàn toàn không thành vấn đề, nếu hai vị có yêu cầu gì về quần áo, có thể nói với Trần đại thẩm.”
Nói xong lại dặn dò Trần đại thẩm vài câu, rồi tạm biệt bọn họ, đi ra ngoài trước.
“Đại thẩm cũng thấy rồi đó, chúng ta đều là nông dân, phải xuống ruộng, không có yêu cầu gì về quần áo, chỉ cần bền với thoải mái, tiện làm việc là được, ta không biết dùng kim chỉ, nên cần đường may chỉnh chu cẩn thận một chút, tốt nhất là không dễ sứt.”
“Không thành vấn đề, ta may quần áo nửa đời nên rất thành thục mấy việc này.”
Trần đại thẩm lại đo đạc kích cỡ cho mấy người, còn cố ý dùng bút than ghi lại trên một tấm vải mềm, Lâm Hòa duỗi cổ ra nhìn, nhưng chẳng hiểu.
Nhưng mà nghĩ tới chắc chắn người ta đọc hiểu, nếu không đã bị sa thải từ lâu rồi, cũng không để ý đến nữa.
Khi đo đạc kích cỡ cho Lý Trường Huy, Lâm Hòa nhìn kỹ, Lý Trường Huy vẫn là dáng vẻ khi ở trong thôn, vẫn trầm mặt như cũ, không cười, tiếng nói chuyện cũng nhàn nhạt, không cảm xúc.