Chỉ Là Kết Hôn Giả Không Cần Chiều Như Vậy

Chương 1

Ngày trở về thành phố, trời mưa rất to.

Nước trên đường chảy xiết, làm ướt mũi giày của người đi bộ.

Tống Quý Thanh ngồi xe buýt bốn tiếng, đến thành phố vào lúc bảy giờ tối.

Xe chạy xốc nảy làm anh bị say xe suốt chặng đường, Tống Quý Thanh phải ăn vài lát gừng đỏ mới có thể bình tĩnh lại được một chút.

Tống Quý Thanh không để ý đến chiếc quần bị ướt và mái tóc hơi rối của mình mà kéo hành lý bắt taxi, lên xe báo địa chỉ, anh hồi hộp chờ đợi từng giây phút được gặp Hạng Cẩm.

Trong một năm đi dạy, anh đã từng liên lạc với Hạng Cẩm, nhưng vì nhiều lý do khác nhau mà hai người chưa bao giờ gặp mặt.

Nhưng may mắn thay, thân là người yêu của Tống Quý Thanh, Hạng Cẩm luôn có thể hiểu được mọi chuyện về anh mà không hề có chút phàn nàn hay bất mãn nào.

Lúc này còn chưa tới tám giờ, quán bar Thiên Mục vẫn vắng tanh, chỉ có mấy nhân viên dọn dẹp và chuẩn bị một chút, Tống Quý Thanh nhìn quanh nhưng không tìm thấy Hạng Cẩm, liền hỏi một người phục vụ quen thuộc: "Xin chào, Hạng Cẩm có ở đây không?"

Đối phương liếc hắn một cái, giống như nhận ra hắn, đột nhiên do dự nói: "Cậu ấy? Tôi cũng không rõ lắm, hẳn là ở trong phòng khách."

"Ừ, cảm ơn cậu, tôi sẽ đi tìm cậu ấy."

Đối phương vẫn đang nhìn chằm chằm vào anh, trong mắt có chút bối rối "Sao không ở đây đợi một lát? Hạng Cẩm hẳn là sẽ sớm ra thôi."

"Không sao" Mắt của Tống Quý Thanh sáng lên, dường như đang giải thích với người phục vụ, anh nhẹ nhàng nói: "Chúng tôi đã lâu rồi không gặp nhau."

Trong quán bar ánh đèn rất tối, lúc này Tống Quý Thanh nghe thấy được tiếng kéo vali cùng với tiếng tim đập của mình. Cửa phòng khách khép hờ, ánh sáng yếu ớt lọt vào bên trong, Tống Quý Thanh đặt vali vào tường, đứng thẳng, vô thức vuốt thẳng tóc rồi nhẹ nhàng mở cửa.

Một phút trước khi mở cửa, Tống Quý Thanh còn đang suy nghĩ, Hạng Cẩm nhất định đang ngủ trên sô pha, trên người sẽ không đắp chăn.

Nhưng cảnh tượng sau khi cửa mở ra khiến mọi suy nghĩ và cảm xúc của anh đột ngột dừng lại, anh run rẩy hét lên: "Hạng Cẩm?"

Giọng nói sắc bén như mũi tên nhọn, hai người đang quay lưng về phía Tống Quý Thanh hôn nhau say đắm buộc phải dừng lại, chậm rãi quay đầu, trên môi vẫn còn vết gặm cắn.

"Quý... Quý Thanh? Sao anh lại ở đây?" Sự hoảng sợ trong mắt Hạng Cẩm làm tim Quý Thanh đau nhói như hết con dao này đến con dao khác cứa anh thành từng mảnh.

Điều ngạc nhiên đây ư? Tất cả chỉ là tự lừa dối mình.

Gương mặt trước đây anh từng thấy rất quen thuộc, nhưng bây giờ lại thấy vô cùng xa lạ. Tống Quý Thanh chắp tay lại, cố gắng hết sức kiềm chế sự hớ hênh của mình, tự giễu cười nói:

"Xem ra anh đã quấy rầy việc tốt của hai ngươi, Hạng Cẩm."

Hạng Cẩm hoảng sợ trong chốc lát, vội vàng đẩy người đàn ông trước mặt ra, mở miệng muốn ngụy biện lần nữa: "Quý Thanh, anh nghe em giải thích được không?"

Nhìn thấy bộ dáng bối rối của Hạng Cẩm, người đàn ông tô son tươi bên cạnh cười khẩy, khoanh tay đầy thích thú, đứng sang bên cạnh không nói một lời.

"Không cần" Tống Quý Thanh nhìn cậu, trong thanh âm tràn đầy bi thương, nhưng lại có vẻ lãnh đạm, anh nói từng chữ một: "Hạng Cẩm, chúng ta...chia tay đi."

Nói xong câu "chia tay", anh không thấy nhẹ nhõm chút nào mà trái lại càng thấy mệt mỏi hơn.

Niềm vui vốn ấp ủ trong lòng đã bị cuốn đi theo cách này, thay vào đó là sự oán hận nặng nề đến mức anh không thể thở được.

Nếu ở lại lâu hơn, anh sẽ sụp đổ mất.

Tống Quý Thanh dùng hết sức lực bước ra khỏi quán bar, hòa vào màn đêm trên đường phố.

Nước mắt anh sắp trào ra như xả lũ, nhưng đã bị cắt ngang sau một cuộc điện thoại.

Là Tống Côn, ba anh đã một năm không liên lạc với anh.

Có thể vì vừa thất tình nên cuộc điện thoại này đặc biệt quý giá, là hơi ấm duy nhất trong đêm tĩnh lặng này, như thể mọi ký ức khó chịu trong quá khứ đều có thể được xóa sạch.

Đôi mắt Tống Quý Thanh đỏ hoe, anh thật sự nghĩ như vậy.

Anh nhẹ nhàng áp chiếc điện thoại đang kết nối vào tai "Ba.. có chuyện gì vậy?"

"Con trai ngoan, nghe nói con đã về thành phố rồi? Con cho ba ít tiền đi" giọng nói của Tống Côn mơ hồ vang lên, tiếng kêu thô bạo của người đàn ông đập vào màng nhĩ.

"90 vạn cũng được, ba thật sự không còn cách nào khác."

"Mấy người đó đã tới cửa nhà ba rồi, nếu không đưa tiền cho họ, họ sẽ gϊếŧ ba mất!"

"90 vạn?" Lòng Tống Quý Thanh đột nhiên trầm xuống, anh nắm chặt điện thoại.

"Tiền tiết kiệm trong nhà đã tiêu hết rồi, bây giờ muốn con lấy tiền đâu mà cho ba? Không phải ba đã nói sẽ không đánh bạc nữa? Ba đã hứa với con rồi!"

Tống Côn không nhận được câu trả lời như ý muốn, liền trở nên hung ác, giọng điệu không tốt nói: "Tao nuôi mày nhiều năm như vậy, cho mày đi học, đọc sách. Hiện tại cho tao một ít tiền thì có sao đâu! Đồ không có lương tâm, mày nỡ nhìn ba trốn đông trốn tây? Bị người khác coi thường sao?"

Tống Quý Thanh kiệt sức đến ngay cả đầu ngón tay cũng run rẩy, anh cố nén tiếng khóc nói: "Được, số tiền này con sẽ cho ba, nhưng từ nay trở đi, ba có chuyện gì cũng không liên quan đến con nữa."

"Đồ bạch nhãn lang, mày không muốn nhận ba mình nữa?" Tống Côn ở đầu bên kia chửi rủa.

"Nếu ba không đồng ý, con sẽ không cho ba tiền nữa." Tống Quý Thanh đối với ba mình hoàn toàn thất vọng, ngữ khí kiên định, không chịu lùi bước dù chỉ một chút.

Tống Côn không kiên nhẫn chặc lưỡi, tựa hồ cho rằng chỉ cần có tiền thì mọi chuyện sẽ ổn, hắn sốt ruột nói: "Được, được, không nhận thì không nhận. Nhớ đưa tiền cho ba là được."

"Ừ." Tống Quý Thanh khàn khàn nói: "Tôi sẽ không bao giờ quên."

Bây giờ anh thật sự không còn nơi nào để đi, nhà như hố sâu không đáy, không có gì ngoài tiền chính là tiền, giờ ngay cả người yêu luôn trân trọng nhau cũng lén lút sau lưng anh, những lời lừa dối,phản bội anh.

Rượu quả thực là một thứ tuyệt vời để làm thần kinh tê liệt, lòng bàn tay của Tống Quý Thanh lạnh lẽo, ngay cả chiếc ly thủy tinh mà anh đang cầm cũng lạnh đến khủng khϊếp, rượu trong suốt chảy xuống cổ họng, thiêu đốt cổ họng và phổi của anh, cũng đốt cháy luôn cả lý trí của anh.

Kiệt sức.

Tống Quý Thanh trừng đôi mắt đỏ ngầu của mình, anh đã sớm chết lặng, nhưng sau khi nhận ra, anh lại cảm thấy những cơn đau âm ỉ không thể chịu nổi.

Anh ngồi xổm một cách đầy đáng thương ở hành lang khách sạn, nhìn ngọn đèn cảm ứng bằng giọng nói trong hành lang nhấp nháy tắt phụt với thái độ vô cùng bất lực.

Vì vậy, khi có người đứng trước mặt, Tống Quý Thanh không kịp phản ứng, ánh mắt mê mang, ngơ ngác nhìn về phía trước.

Đối phương cúi người nói: "Đây, khăn giấy." Giọng nói rất thấp, giống như một cơn gió đầu đông, ấm áp luồn vào tai Tống Quý Thanh.

Có lẽ là vì quá say nên Tống Quý Thanh thậm chí còn không nhớ mình có đưa tay ra nhận lấy khăn giấy đối phương đưa hay không.

Nhưng điều duy nhất chắc chắn là anh đã nắm lấy tay đối phương.

Giống y như giọng nói, bàn tay chạm vào cũng rất lạnh.

Anh không biết tại sao mình lại đột nhiên trở nên táo bạo như vậy, dám nắm tay một người đàn ông xa lạ.

Là tác dụng của rượu? Hay là sự suy sụp tinh thần? Tống Quý Thanh không có thời gian để suy nghĩ, một vấn đề mới trước mắt lại chiếm lấy đầu óc anh.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, có một người đàn ông lạ nằm cạnh giường, tôi phải làm sao đây?

Tống Quý Thanh kinh hãi nhìn về phía bên phải, so với anh đang khẩn trương cùng bất an, đối phương trái ngược lại hoàn toàn.

Người đàn ông đang ngủ say, lộ ra khuôn mặt tuấn tú, dù đang nhắm mắt nhưng Tống Quý Thanh cũng có thể cảm nhận được khí chất của một người luôn quen ở vị trí cao hơn người khác.

Khiến mọi người không ai dám đến quá gần.

Đau đầu như búa bổ sau cơn say, Tống Quý Thanh thở phào nhẹ nhõm sau khi kiểm tra quần áo và thân thể mình

Hẳn là không có chuyện gì xảy ra...

Tống Quý Thanh đang định đứng dậy xuống giường, nhưng giây tiếp theo, bên eo vang lên tiếng răng rắc rõ ràng, cơn đau khiến anh bị đóng băng ngay tại chỗ như thể linh hồn đã đăng xuất khỏi cơ thể này.

Anh sững người tại chỗ, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.

Xong đời rồi, anh thật sự đã ngủ với người ta rồi.

"Muốn đi đâu?"

Trình Mộ hiếm khi có được giấc ngủ ngon, tỉnh dậy đầy sảng khoái, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng của một người đang chuẩn bị lặng lẽ rời đi, hắn không khỏi hỏi.

Tống Quý Thanh lập tức bất động tại chỗ, quay người cứng ngắt, cay đắng nói: "Tôi khát, muốn đi uống nước."

"Vậy cậu uống trước đi" Trình Mộ ngồi dậy, "Uống xong chúng ta sẽ nói chuyện."

Tống Quý Thanh nghe thế uống nước cũng không trôi, vì thế bất chấp tất cả, dời chiếc ghế gần đó, ngồi xuống cạnh giường, giọng điệu nghiêm túc: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm, nếu anh có yêu cầu gì thì cứ nói."

Trình Mộ rũ mắt suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi cần một bạn đời hợp pháp."

Tống Quý Thanh có chút kinh ngạc: "Ý của anh là kết hôn?"

"Đúng vậy" Trình Mộ nói. "Chúng ta có thể thỏa thuận với nhau, mỗi bên đều có được thứ mình cần."

"Làm sao anh khẳng định tôi sẽ đồng ý?" Tống Quý Thanh vừa cảnh giác lại vừa cẩn thận.

Trình Mộ cười lạnh: "Lời nói của cậu, đương nhiên cậu phải chịu trách nhiệm."

Tống Quý Thanh đột nhiên không biết trả lời thế nào, đành phải hỏi: "Anh muốn thế nào?"

"Một người bạn đồng hành/ bạn ngủ."

"Ngủ với...ngủ với tôi?" Tống Kế Thanh đỏ mặt dữ dội.

"Ừ." Trình Mộ tiếp tục nói: "Đêm qua tôi ngủ rất ngon."

Tống Quý Thanh nhanh chóng nắm bắt được điểm mấu chốt: "Chỉ ngủ thôi chứ không còn gì nữa?"

"Cậu còn muốn làm gì nữa?" Đối phương không hiểu ý của anh, chậm rãi hỏi lại.

Tống Quý Thanh lại lắp bắp nói: "Không... không có gì."

"Còn cậu thì sao, cậu muốn gì?" Trình Mộ cài cúc cuối cùng của áo sơ mi, ngẩng đầu nhìn Tống Quý Thanh nói "Mọi chuyện có thể thương lượng."

"Tôi vẫn chưa đồng ý với yêu cầu của anh."

"Có thể thương lượng."

Tống Quý Thanh đầu nặng trĩu, muốn sắp xếp lại luồng tin tức này cần phải có thời gian, vì vậy anh trầm mặc một lát mới nhẹ giọng nói: "Tôi có thể đồng ý với yêu cầu thỏa thuận của anh, nhưng tôi cần phải bổ sung một điều."

"Cậu nói đi."

"Trong hôn nhân, không bên nào có thể ép buộc đối phương làm điều mà người không muốn".

"Ví dụ?"

"Tiếp xúc thân mật" Tống Quý Thanh mở to mắt. "Việc này không được."

"Được, tôi đồng ý."

Tống Quý Thanh cúi đầu, chắp mu bàn tay, "Còn có... Tôi cần 90 vạn, anh có thể cho tôi được không?"

Anh thực sự không tin mình có sức quyến rũ lớn đến mức khiến đối phương không chút do dự đồng ý yêu cầu này, vì vậy anh nghĩ tốt nhất là đối phương nên từ chối.

Nhưng Trình Mộ không chút do dự nói: "Được."

Tống Quý Thanh sửng sốt.

Trình Mộ nói: "Rất vui được hợp tác."

Tống Quý Thanh chậm rãi trả lời: "Được, hợp tác vui vẻ..."

______________________________

Đây là lần đầu tui bắt tay edit một bộ truyện. Vì là lần đầu nếu có sai sót gì mọi người góp ý để tui sửa nha. Luôn sẵn sàng ghi nhận ý kiến của mấy ní để hoàn thiện hơn😗