Tưởng Tư bạn tốt Kỳ Tế trong nhà có đầu tư vào một bệnh viện tư nhân, cậu ta giúp bọn họ hẹn một vị bác sĩ chuyên khoa dạ dày, nghe nói người này là bác sĩ đầu ngành.Hai người lái xe tới, thuần thục mang khẩu trang lên, cùng đội mũ lưỡi trai che đậy hai dung nhan gây họa, chủ yếu vẫn là sợ Thịnh Nam Huyền bị nhận ra, cho dù hiện tại cậu đã không còn là nghệ sĩ đỉnh lưu nhưng fans vẫn còn khá nhiều, tới bệnh viên nơi đông người vẫn không nên bị nhận ra.
Bọn họ đi thẳng lên lầu 3, được hộ sĩ dẫn đường đưa bọn họ tới phòng khám, người khám là một vị bác sĩ trung niên, đơn giản hỏi thăm các câu hỏi biểu hiện trước, cũng không có bảo Thịnh Nam huyền phải đi xét nghiệm cái gì, chỉ chậm rì rì nói: "Mùa hè nóng lực oi bức, khẩu vị ăn uống không tốt tinh thần giảm sút rất nhiều, mỗi ngày tôi đều khám rất nhiều người có biểu hiện bệnh không khác cậu là lắm. Cho nên cũng không cần lo lắng, thuốc cũng không cần uống trở về ăn chút cháo đậu xanh, ăn ít chút đồ thanh đạm, thanh nhiệt, không muốn ăn thì thôi cũng không nên miễn cưỡng."
"Bác sĩ, người xác định em ấy không có vấn đề gì thật sao? Có cần đi xét nghiệm kiểm tra cái gì không?" Kỳ Tế quá mức lo lắng: "Em ấy là alpha mà cả ngày chỉ ăn có nửa chén cơm mà không có vấn đề sao? Còn có em ấy buổi chiều qua ngủ rồi dậy ăn chút đồ xong lại ngủ tiếp mãi cho tận sáng hôm sau mới tỉnh, cái này cũng bình thường sao?"
"Kỳ Tế anh bình tĩnh chút." Thịnh Nam Huyền kéo tay Kỳ Tế làm hắn tâm bình khí hòa cùng bác sĩ nói chuyện.
"Cậu thật là alpha?" Bác sĩ hỏi.
"Đương nhiên." Kỳ Tế có chút khó chịu nói.
"Nga, vậy có chút vấn đề, chờ thêm một chút thời gian nữa xem sao." Bác sĩ đưa bệnh án cho Kỳ Tế, ý tứ chính là hai người có thể đi rồi đừng chậm trễ hắn khám tiếp.
Kỳ Tế nắm tay Thịnh Nam Huyền ra khỏi phòng khám, oán giận nói: "Anh cảm thấy lão bác sĩ này không đáng tin cậy, cái này mà là chuyên gia gì chứ, anh gọi cho tên Tưởng Tư kia đổi bác sĩ cho em xem sao."
Thịnh Nam Huyền ngăn Kỳ Tế lại: "Kỳ Tế, anh đừng gọi em thật sự không có làm sao hết, chỉ là không muốn ăn cơm đôi khi nôn mửa một chút thôi."
Kỳ Tế bổ sung nói: "Em còn thích ngủ, anh mặc kệ, anh không yên tâm, đưa em đi bệnh viện tốt hơn khám lại."
Thịnh Nam Huyền buồn cười nhìn Kỳ Tế: "Anh nhất định phải đưa em đi kiểm tra ra bệnh gì mới yên tâm ?"
"Không phải, em đừng nói bậy, phi phi phi." Kỳ Tế vội vàng lôi kéo Thịnh Nam Huyền kéo cậu chạy nhanh đi đem mấy lời nói hươu nói vượn quên đi.
"Được rồi, chúng ta cứ từ từ nghe lời bác sĩ, quan sát mấy ngày nữa xem sao." Thịnh Nam Huyền khí giọng mềm xuống, thấp giọng nói.
"Lão bà, anh nghĩ..." Kỳ Tế thật lâu không nghe thấy Thịnh Nam Huyền dùng ngữ khí này nói chuyện với hắn, đôi mắt Kỳ Tế cong lên thành trăng non, vội vàng sáp lại gần muốn thân mật một chút lại bị Thịnh Nam Huyền đẩy ra.
"Đừng nháo, ở bệnh viện nơi công cộng." Thịnh Nam Huyền cùng hắn đi về phía thang máy nói: "Em lát nữa muốn đi công ty một chuyến, anh có việc gì vội thì đi đi, nếu không thì về nhà nghỉ ngơi không cần đi theo em."
"Vậy em đưa chút tiền cho anh đi, anh có cái cần mua." Kỳ Tế xòe tay ra, không khác gì tiểu hài tử xin tiền bố mẹ.
Thịnh Nam Huyền cười nói: "anh Kỳ đại thiếu gia tới chút tiền mau đồ cũng không có? Lúc em về đưa em một đống quần áo rồi cả cái siêu xe kia sao không thấy anh đòi tiền."
Kỳ Tế sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng nói: "Mua siêu xe là dùng tiền trinh, hôm nay anh muốn mua một vật giá trị lớn, mà chồng không có nhiều tiền mặt. Em lần trước không phải nói anh có yêu cầu liền hỏi em sao, nói là phải giữ lời nha bảo bối."
"Nhất định giữ lời, anh cần nhiều hay ít?" Thịnh Nam Huyền nói.
Thang máy thật sự rất lâu, Kỳ Tế liền mang theo Thịnh Nam Huyền đi xuống lầu 2, lầu 2 là khoa phụ sản, hai người bọn họ liếc mắt nhìn một cái rồi đi xuống lầu một, đi thẳng tới hoa viên bệnh viện Kỳ Tế mới dám nói với Thịnh Nam Huyền con số, hắn chậm rì rì giơ ba ngón tay: "Lão bà, con số này."
Thịnh Nam Huyền nghĩ nghĩ không có khả năng là 300 vạn cái mà Kỳ Tế có thể lấy chỉ có thể: "3000 vạn? Chờ em về nhà lấy cho anh, ly hôn anh đưa cho em mấy thứ kia vẫn còn để trong két sắt."
Kỳ thật Kỳ Tế căn bản không cần hỏi tiền Thịnh Nam Huyền, cho dù hắn người không rời nhà, nhưng là do trong lúc ly hôn THịnh Nam Huyền ký phần văn kiện kia thì có một phần giấy ủy nhiệm, tài sản ly hôn của THịnh Nam Huyền đều sẽ do Kỳ Tế xử lí, cũng tại lúc kí Thịnh Nam Huyền đều nhìn không kĩ nên mới có cảm giác bị tên này hố.
Đây là lần đầu tiên hắn hướng Thịnh Nam Huyền xin tiền, trước kia hai người bọn họ kinh tế đều là độc lập, ai cũng chưa từng hỏi tiền của ai, bây giờ ly hôn rồi hắn còn phải xin tiền lão bà: "không phải 3000 vạn là 30000 vạn."
"Anh muốn nhiều tiền như vậy làm gì?" Thịnh Nam Huyền vừa nghe 30000 vạn âm lượng bất giác đề cao lên, số tiền này không phải nhỏ a, gia hỏa này muốn làm gì đây.
Kỳ Tế giải thích nói: "Anh muốn mua một cái biệt thự, em biết mà, chúng ta kết hôn rồi đi Anh tất cả bất động sản ở Hải Thị của anh đều bán hết rồi. Hiện tại, em về nước, anh muốn mau một biệt thự cho chúng ta ở, anh nhìn chúng một cái, ở ven hồ, quanh cảnh tuyệt đẹp giao thông thuận lợi, quan trọng hơn là tính bảo mật rất tốt, anh quyết định mua nó."
30000 vạn mua một biệt thự chắc chắn cũng là một biệt thự cao cấp, Thịnh Nam Huyền cũng không thể ngăn cản Kỳ Tế tiêu tiền, số tiền đối với cậu cũng không tính là nhiều, chỉ là lúc này trong người cậu không có nhiều tiền như vậy: "Anh tự về lấy đi, mật khẩu két sắt anh tự biết. Nhưng là, mua thì mua nhưng em không ở."
Kỳ Tế cười nói: "Tóm lại anh muốn chúng ta cùng nhau quay lại."
"Cùng nhau?" Thịnh Nam Huyền suy nghĩ lúc đầu không phải là phục hôn mà là Kỳ Tế phải về nước: "anh phải về nước?"
Kỳ Tế không có chính diện trả lời, chỉ cười nói: "Em ở Hải Thị, anh làm sao bỏ em một mình ở đây được, tóm lại biệt thự anh sẽ mua, em anh cũng không buông tay."
Thịnh Nam Huyền vẫn luôn biết tình cảm của cả hai không có vấn đề gì, cậu đề nghị ly hôn chỉ là vấn đề nhỏ, Kỳ Tế yêu cậu, cậ yêu Kỳ Tế, không có bất cứ gì cần nghi ngờ.
Chỉ là nếu Kỳ Tế phải về nước, Thịnh Nam Huyền không khỏi cảm thấy bản thân thực ích kỷ, Cuộc sống lẫn sự nghiệp của Kỳ Tế đều ở bên Anh, hắn mà về nước thì phải bỏ dở rất nhiều việc. Bản thân cậu về nước phát triển, vốn dĩ cũng không có vấn đề gì, Kỳ Tế nhất định ủng hộ cậu, cậu vì chuyện này mới ly hôn, đây là quá tùy hứng, như đâm một nhát dao vào ngực Kỳ Tế.
"Kỳ Tế, anh không cần.." Thịnh Nam Huyền có chút tự trách nói.
Kỳ Tế lạnh mặt đánh gãy lời cậu: "Thịnh Nam Huyền em đối với anh là quan trọng nhất, tất cả những việc khác không thể so sánh với em, em cũng không cần suy nghĩ vớ vẩn, muôn làm gì thì làm hết sức làm, đã có chồng em ở phía sau hộ thuẫn."
"Em biết, cảm ơn anh." Thịnh Nam huyền không dám cùng đối mặt với kỲ Tế, cậu quay đầu đi, thấp giọng nói: "Em đi đây, anh về nhà đi, buổi tối gặp."
Kỳ Tế thừa dịp Thịnh Nam Huyền không phòng bị, nhịn không được sát lại gần hôn trộm một cái: "Buổi tối chồng làm đồ ăn
chờ em về."
"Kỳ Tế." Thịnh Nam Huyền cảm giác hiện tại Kỳ Tế đang quay lại thời gian hắn theo đuổi cậu vậy, có chút khẩn trương cùng sự cẩn thận chờ mong.
"Được rồi, đã biết, em đi làm đi, anh về nhà." Kỳ Tế nắm tay Thịnh Nam Huyền đi về phía hầm để xe.
"Em đưa anh về nhà, em cũng không quá vội, chỉ đi xác định một vài kịch bản sắp quay thôi." Thịnh Nam Huyền đề nghị.
"Không cần, bảo bối." Nhưng Kỳ Tế vẫn ngồi lên ghế phụ nói: "Em đưa anh tới chỗ giao lỗ bên ngoài bệnh viện là được, anh gọi xe về."
"Kia cũng được." Thịnh Nam Huyền cũng không kiên trì, Kỳ Tế tuy rằng là đại thiếu gia, nhưng không có làm giá, đi xe công cộng vẫn có thể.
"anh có thể xin thêm 100 vạn không, mua thêm chiếc xe." Kỳ Tế cật lực bán thảm: "Em xem, từ lúc ly hôn tới giờ, anh làm bán mạng để kiếm tiền cho em mà, tiền hoa hồng cũng đủ cho anh mua một chiếc xe a, anh cũng về tới rồi, em mua cho anh một chiếc xe đi."
Thịnh Nam Huyền bất đắc dĩ cười cười: "Đều được, em đã nói em chỉ giúp anh bảo quản, anh mua cái gì cũng được."
Thịnh Nam huyền ở giao lộ thả Kỳ tế ở giao lộ, dặn dò hắn vài câu liền lái xe đi công ty.
Mà Kỳ Tế cũng không có về nhà, hắn gọi xe tới tổng bộ công ty Thịnh Tế, sản nghiệp Kỳ gia ở trong nước đều được Kỳ Tế quy về thành lập thành tập đoàn Thịnh Tế. Từ nay về sau, khách sạn Zeus cùng tất cả các sản nghiệp mà Thịnh Nam Huyền sở hữu cùng Kỳ Thị không có một nửa quan hệ.
Đương nhiên, Thịnh Nam Huyền còn chưa biết cái này, Kỳ Tế nghĩ chờ hắn về Anh hoàn thành tất cả các thủ tục giấy tờ sở hữu xong hắn liền có thể ở trong nước bồi Thịnh Nam Huyền, rồi sẽ đem tất cả mọi thứ nói cho cậu nghe, để cậu không cần bận tậm, lo lắng.
Lần này Kỳ Tế về nước để giúp Thịnh Nam Huyền vượt qua kỳ mẫn cảm là thật nhưng công ty mới thành lập của hắn vẫn còn nhiều vấn đề cần đích thân hắn giải quyết, hắn làm việc ở công ty tới chạng vạng, xử lí hết mấy văn kiện rắc rối xong được một phần ba vấn đề, ngày mai hắn còn phải đi thủ đô một chuyến, Tổng quản lí Zues đối với việc nhân sự biến động có dị nghị, hắn vẫn nên tự mình đi giải quyết.
Thịnh Nam Huyền buổi tối về đến nhà, mở cửa ra là ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức, lúc giữa trưa cậu không ăn được bao nhiêu, lúc này về ngửi thấy mùi đồ ăn KỲ Tế nấu, lại không có ghê tởm ngược lại có chút muốn ăn.
"Vợ, em đã trở lại." Kỳ Tế mặc một cái tạp dề đi ra, trên tay đang bưng một đĩa đồ ăn. hướng Thịnh Nam Huyền nói: "Mau đi rửa tay, còn muốn canh nữa thôi liền có thể ăn cơm rồi."
"Kỳ Tế." Thịnh Nam Huyền gọi hắn lại.
"Ân?" Kỳ Tế quay đầu nhìn Thịnh Nam Huyền.
Thịnh Nam Huyền đi tới bên người hắn, cười nói: "anh đảm đang như vậy, người nhà anh có biết không?"
"Liên quan gì đến bọn họ." Kỳ Tế dẩu miệng có chút không cao hứng.
Thịnh Nam Huyền biết nhà bọn họ quan hệ phức tạp, đủ các loại lục đυ.c âm mưu quỷ kế, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất cậu không muốn ở Anh lắm. Nhưng cậu vừa mới thật sự muốn đề cập tới người nhà hắn chỉ đơn thuần muốn khen tên hỗn đản này lợi hại.
Thịnh nam Huyền quay đầu hôn má Kỳ Tế một cái: "Vất vả."
Kỳ Tế phản ứng nhanh liền ôm lấy eo Thịnh Nam Huyền truy đuổi hôn môi, hắn cũng không phải được một tấc tiến một thước mà chỉ hôn sâu một cái rồi buông, nhưng những cái nên làm đều dã làm, tiến khoang miệng, nấu cháo lưỡi, một loạt thao tác đem Thịnh Nam Huyền hôn ngốc luôn.
"Vợ ơi, đây mới là thù lao nên có."