Yui tái mặt ngồi dựa vào ghế, trống ngực đập mãi không nguôi. Gương mặt cô tái đi, mồ hôi lạnh tuôn ra như suối.
– Chủ tịch, cô đừng lo lắng. Tiểu thư sẽ không sao. – Yumida Ena ân cần đứng cạnh, đưa cho Yui một chai nước, trấn an cô.
Cô nhận lấy nó, uống một ngụm, lát sau nhắm mắt tĩnh tâm.
Shukasa và Kaori ngồi ở phía đối diện, lặng người nhìn viễn cảnh trước mắt. Chỉ khổ cho Yui, cả ngày đã căng hết dây thần kinh lên làm việc, vậy mà giờ Akako lại ra nông nỗi này.
Một lát sau, bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu. Yui sốt sắng đứng dậy thì được bác sĩ trấn an. Nhờ sơ cứu kịp thời và đúng cách, Akako không nguy kịch đến tính mạng, nằm nghỉ một chút thì sáng mai sẽ được xuất viện sớm.
– Yumida, cô lấy xe về đi. Đêm nay tôi sẽ ở lại trông Akako. – Yui quay lại cô thư kí. – Tôi sẽ báo Sewashi sau. Sáng mai chừng bảy giờ cô lấy xe đến chở Akako về. À, báo với giáo viên ngày mai con bé nghỉ học nhé. Sắp xếp người chăm luôn.
Yui dặn một lượt, dĩ nhiên Ena không khỏi hốt hoảng.
– Chủ tịch! Hôm nay cô đã mệt lắm rồi. Đêm nay cứ để tôi trông cũng được. Mà nếu cần thì để điều vài y tá chăm sóc tiểu thư cho. Sức khỏe chủ tịch không được tốt.
– Tôi ổn. – Yui gạt tay. – Nếu không ở lại với Akako, đêm nay tôi sẽ không tài nào ngủ được.
Shukasa quặn lòng nhìn Yui. Hóa ra cô vẫn bướng bỉnh và cố chấp đến thế, vẫn luôn quên chăm sóc cho bản thân. Anh rất muốn hỏi cô tám năm qua cô sống có tốt không, nhưng nghĩ lại về hiểu lầm của cô về anh thì càng khiến anh không dám tiếp cận.
Hôm bữa tiệc giới thiệu sản phẩm, anh cố giữ khoảng cách với cô, cố giữ thái độ hờ hững chỉ vì muốn cố quên cô. Anh thử mở lòng với Claire Laurent như để tìm một người khác để thay thế, nhưng thực lòng, anh đã yêu cô quá nhiều rồi.
Chiếc giường đẩy Akako chuyển sang một phòng khác để nghỉ ngơi. Nhìn cô bé mắt nhắm nghiền, sắc mặt kém hồng hào khiến Yui không khỏi đau lòng. Cô nhìn theo Akako, lát mới nhẹ nhàng tiến đến trước mặt Shukasa.
– Hôm nay… cảm ơn anh… – Yui trầm giọng. – Akako là người thân duy nhất bên cạnh tôi lúc này, nên nếu con bé có mệnh hệ gì, tôi sẽ không thể nào đứng dậy được.
Shukasa lặng người ngước nhìn Yui, nhìn sắc mặt xanh xao cùng đôi môi nhợt nhạt. Đôi mắt đen lay láy đẹp hút hồn giờ đây cũng thâm quầng, chắc hẳn cô đã rất mệt mỏi.
Trái tim anh thắt lại một khắc khi thấy cô tiều tụy tới vậy. Một Satake Yui kiêu ngạo sẽ không bao giờ biểu lộ sự yếu ớt trước anh, nhưng cô đã làm thế, anh có thể tưởng tượng được cô đã đau tới mức nào.
– Trông em nhợt nhạt quá. – Anh đứng dậy, vuốt nhẹ môi Yui, rồi xoa tóc cô nhẹ nhàng. – Cứ tiếp tục đối đầu như vậy, em có ổn không?
Yui cúi đầu lặng im…
– Tôi rất ghét phải trở thành đối thủ của em. Dù cho bây giờ em đã là vợ người khác, tôi vẫn đành lòng buông tay. Nhưng cứ nhất thiết phải là kẻ thù sao?
Từng lời nói của Shukasa sắp nghẹn lại, anh sắp không cầm được mình mà ôm cô vào lòng. Nhưng cô yếu đuối như vậy, anh không cam tâm…
Những tưởng Yui sẽ tiếp tục dựa vào anh, nhưng cô đột ngột dùng lực đẩy anh ra. Yếu hơn anh, cô loạng choạng bước chân, lùi ra sau.
– Anh không hiểu sao? Akako là người thân duy nhất bên cạnh tôi! Vì tất cả những người khác, gia đình mà tôi vất vả mười năm mới tìm về đã bị anh hủy hoại chỉ sau một đêm!!
Yui gào lên, chất giọng khàn khàn và yếu ớt, ánh mắt đỏ bừng lên những vằn máu, trừng to nhìn anh.
Shukasa vô thức ngưng lại.
– Anh hành hung cha tôi, khiến ông bất động, anh khiến mẹ tôi mắc bệnh trầm cảm, phải từ bỏ sự nghiệp đang ở đỉnh cao của bà. Năm xưa anh lừa gạt chị gái tôi và tôi, đáng lẽ tôi phải tỉnh ngộ ra, nhưng rồi vẫn điên cuồng yêu anh. Anh bỏ tôi đi Mĩ, kêu tôi chờ đợi, nhưng trong lúc đó, anh vui vẻ bên vị hôn thê của anh và hủy hoại cả gia đình tôi. Bây giờ anh quay về vẫn còn mặt mũi đòi tôi tha thứ sao?
– Anh đã nói bao nhiêu lần là anh không làm chuyện đó. Có kẻ hành hung cha em rồi đổ cho anh. – Shukasa kiên nhẫn kìm Yui lại. – Hơn nữa, chuyện tám năm trước em mới là người hiểu rõ nhất cơ mà.
– Tôi không quan tâm!! Tại sao anh lại ở đây dỗ ngọt tôi? Tại sao anh không là anh của đêm hôm qua ấy? Lạnh lùng thờ ơ, đàn bà vây quanh, thẳng thừng chỉ tôi là hung thủ hành thích cha anh.
Gương mặt Yui đỏ bừng lên như chịu một nỗi áp lực quá lớn, ánh mắt ngập lệ nhưng không sao tuôn được.
– Anh tin em, Yui. Anh tin, dù có thay đổi ra sao thì Satake Yui vẫn rất thiện lương, không bao giờ ra tay nhuốm máu.
Cơn thịnh nộ trong phút chốc dừng lại, Yui thở ra, hồng hộc. Gương mặt nhỏ nhắn lấm tấm những giọt mồ hôi.
– Anh ngây thơ quá… – Lát sau, Yui bất giác cười khẩy. – Tôi đã khác rồi, trải qua từng ấy chuyện tôi đã hiểu, thế giới này chỉ kẻ mạnh mới có thể tồn tại. Gϊếŧ người, hoặc bị người gϊếŧ. Kẻ ngây thơ không có chỗ đứng ở chốn khốc liệt này.
Nụ cười lạnh buốt tới sống lưng, ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo…
– Tôi đã gϊếŧ cha anh đấy, nhưng bất thành. Tôi muốn anh nếm trải cuộc sống như địa ngục của tôi vào cái đêm năm năm trước.
Gương mặt Shukasa đen lại…
– Tránh xa tôi và Akako ra. Quay về cái tập đoàn thối nát của anh, lãnh đạo thật tốt vào, cẩn thận đấy. Có tập đoàn Satake và Oga liên kết chống lại, điều này càng thôi thúc không ít doanh nghiệp khác chĩa mũi súng vào anh đâu.
Nụ cười của Yui nhếch lên cay đắng, nhưng không che lấp nổi sự thù hận. Cô gạt anh ra, bước chân có phần loạng choạng đi về phía Akako vừa bước.
Hành lang bây giờ yên ắng đến lạ…
Kaori ngập ngừng bước tới, nắm lấy tay Shukasa.
– Tại sao cô và chú lại cãi nhau? – Giọng nói trong trẻo của cô bé vỗ nhẹ bên tai.
Shukasa mỉm cười nhẹ, ngồi xuống xoa đầu cô bé.
– Một chút hiểu nhầm thôi. Kaori đừng để bụng nhé.
Kaori khe khẽ gật đầu. Im lặng thêm một lát, cô bé bắt đầu nói tiếp.
– Cô Yui là một người rất hiền. Cô ấy yêu Aka-chan nhiều lắm, không ít khi cháu chứng kiến cô ấy hoảng loạn vì lo cho sức khỏe của Aka-chan. Mẹ Mika nói cô Yui chỉ còn niềm vui nơi Aka-chan nữa thôi, nên cháu rất thương cô.
Qua lời kể của Kaori, mỗi lúc cổ họng anh một nghẹn lại. Bây giờ anh càng bội phần căm ghét kẻ đã hãm hại gia đình Yui, còn vu oan cho anh, khiến mối quan hệ giữa anh và cô căng thẳng tới nhường vậy.
Được một lát, điện thoại trong túi áo anh đổ chuông. Akito và Mika đã trở về, đang dừng xe trước cổng bệnh viện đón Kaori. Shukasa dắt cô bé ra, đứng nói chuyện với Akito thêm một lát.
– Khuya rồi, cậu gọi tài xế đến đón về đi. Hay tớ chở cậu về cũng được. – Akito khoác vai anh toan đẩy lên xe.
– Thôi. – Shukasa lắc đầu từ chối. – Đêm nay Yui ở lại trông Akako, trông cô ấy tiều tụy lắm. Để cô ấy một mình ở đó tớ không an tâm.
– Giả nhân giả nghĩa. – Mika ngồi bên ghế phụ lái liền bĩu môi.
Shukasa liền thở dài chán nản. Akito và Kuro vẫn tin anh, nhưng Mika và Haruka luôn coi anh là kẻ tội đồ. Anh rảo bước lại gần xe, nói qua cửa sổ.
– Mika, em nghĩ sao về anh cũng được, vì em là bạn của Yui. Nhưng anh cần khẳng định lại với em, anh không làm chuyện đó. Đến khi anh chứng minh được mình vô tội, hy vọng mối quan hệ giữa em và anh, à, cả Haruka nữa, có thể trở lại được như tám năm trước.
Mika liền chau mày lại, trong trí óc vô thức nhớ lại quãng đời học trò tươi đẹp tám năm trước, sáu người luôn có những cuộc hẹn vô cùng vui vẻ.
– Được, có thể tôi sẽ giảng hòa với anh. – Mika cười nhẹ. – Nhưng anh nghĩ mối quan hệ giữa anh và Yui có thể nào bình thường trở lại? Cô ấy đã có gia đình, có con. Cho dù có yêu anh, có quay về bên anh cũng không còn sự trong trắng trao cho anh nữa. Cô ấy đã là người phụ nữ có con rồi.
– Em thấy anh giống kẻ quan tâm tới chuyện đó không? – Anh cười nhạt. – Anh chỉ mong sao có thể nhìn thấy cô ấy nở nụ cười với anh lần nữa.
Mika bất giác nghẹn lại. Ngẫm kĩ, Shukasa cũng không đê tiện tới mức hành hung người khác rồi phủi tay bảo không làm. Nếu có kẻ vu oan thật, không phải cô và Yui đã kết tội quá nhanh rồi sao?
– Akito, về. Em buồn ngủ rồi. – Mika quay đầu né tránh Shukasa, vờ ngáp một tiếng.
Akito nhún vai vỗ vai Shukasa, rồi chào tạm biệt. Chiếc xe nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt anh.
Trở vào bệnh viện, Shukasa toan bước lại phòng bệnh của Akako. Chợt, một bác sĩ tuổi trung niên bước tới trước mặt anh.
– Chào anh, giám đốc Hanagato. – Vị bác sĩ kia giơ tay ra bắt. – Đã mất công tới đây, anh có muốn kiểm tra sức khỏe một chút không?
Shukasa toan phủi tay từ chối. Thế nhưng ngẫm lại, tháng nay anh cảm thấy không khỏe, mệt mỏi thường xuyên, đau lưng và cân nặng bị sút. Mẹ giục anh đi khám, nhưng tập đoàn còn nhiều việc nên anh cứ khất tới khất lui.
– Vậy cũng được.
___o0o0o___
Cánh cửa phòng bệnh của Akako mở khẽ. Shukasa lén nhìn vào, phát hiện thấy Yui đang nằm gục trên giường bệnh.
Akako cũng ngủ say, tay nắm chặt lấy tay mẹ, chắc chắn họ đã quá mệt mỏi.
Shukasa bước tới, lấy áo khoác treo trên giá của Yui khoác cho cô, lát, anh chăm chăm nhìn cô không rời.
Một hạt nước mắt khẽ lăn trên gò má anh.
Người ta thường bảo, khi một người đàn ông khóc, chắc chắn nỗi đau đó đã dày xéo tâm can vượt quá sức chịu đựng.
“Yui, anh luôn mong mình có thể trở thành chỗ dựa cho em, bên cạnh em, bảo vệ em. Nhưng dường như định mệnh không cho anh làm điều đó. Nhưng dù thế nào, em vẫn mãi là người phụ nữ mà anh yêu nhất.”
Shukasa mở cửa, bước chân rảo đều rời khỏi bệnh viện…
…
Hai giờ sáng…
Chuông điện thoại Yui reo lên khiến cô choàng tỉnh. Cô vội vươn tay ra bắt lấy.
Là Mai gọi.
Yui lén đi ra ngoài hành lang nghe điện, tránh làm Akako thức giấc.
– Alo, Mai à…
“Yui. Bây giờ bên Nhật chắc là em đang ngủ?”
– À không… Không sao, có chuyện gì hả chị?
“Yui, cha tỉnh rồi.” Giọng điệu của Mai có chút gấp gáp và phấn chấn. “Sau cuộc phẫu thuật, bệnh của cha đã chuyển biến tốt, ông vừa tỉnh dậy. Bác sĩ đang khám bệnh và kiểm tra sức khỏe cũng như tâm lí của ông.”
Cổ họng Yui nghẹn cứng lại, nhất thời không nói ra được gì.
– Maiko, chị nói thật chứ? – Giọng cô run run. – Cha… Cha tỉnh dậy rồi?
“Là thật, Yui. Gia đình chúng ta sắp đoàn tụ rồi…”
Cả hai không kìm nổi sự hạnh phúc. Gương mặt Yui đỏ bừng lên, niềm vui sướиɠ ập đến quá bất ngờ khiến cô như muốn nổ tung cả l*иg ngực.
“Chị biết công việc của em bây giờ rất áp lực. Nhưng chị nghĩ sẽ tốt hơn nếu em có thể sang đây gặp cha.”
– Không sao, không sao. – Yui ngay lập tức xua tay. – Không gì quan trọng bằng cha. Em sẽ giao việc lại cho nhân viên rồi bay sang đó. Có thể mọi việc hơi gấp nhưng cũng phải mất hơn một ngày bay từ Nhật Bản tới Paris.
“Được, chị và cha mẹ sẽ chờ em.”
Nói xong, Mai cúp máy. Yui thì cuống cuồng gọi cho thư kí Yumida Ena.
– Thư kí Yumida, cha tôi đã tỉnh dậy sau cơn hôn mê năm năm. Ngay bây giờ, cô hãy thu xếp phi cơ riêng cho tôi. Soạn hành lí trong bảy ngày và cho tài xế đến bệnh viện Beryl đón tôi ra đường băng. À, sắp xếp y tá và người hầu chăm sóc Akako nhé. Công việc ở tập đoàn vẫn duy trì đều đặn, tôi sẽ báo lại cho Sewashi sau.
Yui gọi cho Ena, nói một tràng không ngừng nghỉ. Tin của Mai quả là một tin mừng, giúp cô xua hết mọi âu lo mệt mỏi. Bây giờ cô sẽ sang Pháp, có mẹ và chị cô, trên hết có người cha suốt năm năm cô không được trò chuyện cùng.
– Mẹ… – Bước vào phòng, Yui thấy Akako yếu ớt ngồi dậy, dụi tay vào mắt. – Sao con lại ở đây? Mấy giờ rồi ạ?
Yui nhào đến bên cô, đỡ lấy cô bé, vuốt nhẹ.
– Con chơi ở nhà Kaori, lên cơn hen suyễn kịch phát, nhưng ổn rồi. Akako ngủ đi, sáng mai còn xuất viện.
– Ai gọi mẹ thế?
– Bác Mai. – Nụ cười Yui rạng rỡ. – Ông ngoại của con tỉnh dậy rồi. Mẹ chuẩn bị sang Pháp đón ông về.
– Thật sao? – Gương mặt Akako tươi tắn. – Con rất muốn được trò chuyện với ông ngoại. Mẹ mau đưa ông về nhé.
Toan gật đầu, đột ngột tim Yui se thắt lại.
Satake Ikishige đâu phải ông ngoại của Akako, mà chính là cha đẻ của cô bé.
Mọi chuyện bây giờ càng trở nên rắc rối, cô phút quên mất sự thật rằng Akako chính là em gái ruột của cô, cha cô mà hỏi, cô biết phải giải thích ra sao?
Đặc biệt là Akako, cô bé liệu có đủ tỉnh táo để chấp nhận sự thật này hay không?
Trong sự vui mừng cũng có cái rắc rối phải giải quyết…