Sau hai tuần làm việc, cố chủ tịch Satake Ikishige đã được chuyển sang bệnh viện lớn của Pháp để điều trị. Cuộc phẫu thuật diễn ra rất thuận lợi và nhiều khả năng có thể giúp ông tỉnh lại.
Yui đương nhiên tâm trạng rất tốt. Lúc cô vừa trở lại công ti liền bắt tay vào việc phát triển thêm một số chức năng cho “Brilliance”. Bộ phận công nghệ thông tin của tập đoàn làm việc không ngừng nghỉ cho cuộc đối đầu sắp tới với tập đoàn Hanagato.
Thời gian trôi qua, “Life Plus” đã đến lúc thả xích. Buổi tiệc giới thiệu sản phẩm được bên tập đoàn Hanagato và tập đoàn Ella tổ chức rất hoành tráng. Dĩ nhiên, gia tộc Satake và Oga đều là khách mời.
Yui khoác tay Sewashi cùng sóng vai tới bữa tiệc. Thật may khi Shukasa cấm phóng viên, nếu không Yui cũng sẽ chẳng khác gì nhân vật chính của bữa tiệc.
– Yui, em thấy sao? – Sewashi huých nhẹ khuỷu tay Yui khi nghe thuyết trình về “Life Plus”. Gương mặt anh không mấy vui vẻ.
– Tập đoàn Ella có khác, “Life Plus” thật sự rất có triển vọng. – Yui lắc đầu. – Ngoài việc chúng bao quát phần đa chức năng của “Brilliance” thì còn phát triển thêm một số mảng khác rất thiết thực. Hanagato Shukasa đã hao tâm cho dự án này rất nhiều.
Kết thúc bài thuyết trình, bỗng chốc cổ họng Yui nghẹn cứng lại. Thật sự “Life Plus” quá tuyệt vời.
– Xin lỗi… – Đang băn khoăn nên đối đầu ra sao với tập đoàn Hanagato, chợt một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.
Ngữ điệu ấy rất lạ, không giống Tiếng Nhật thuần túy.
Yui buông tay Sewashi, quay đầu lại nhìn. Một cô gái người nước ngoài đứng e thẹn nhìn cô, mái tóc màu nâu tây dài óng ả, cặp đồng tử màu xám khói hút hồn người đối diện. Cô ấy nở một nụ cười duyên dáng.
– Có phải cô là em gái của chị Wakaru Mai không? – Cô ấy cất giọng lai lai.
– Vâng. – Yui hãy còn ngạc nhiên. – Tôi tên Satake Yui, nhưng đã đổi sang họ chồng Oga Yui.
– Trùng hợp quá. – Cô gái nở nụ cười rạng rỡ. – Nhiều năm trước lúc chị Wakaru còn hoạt động nghệ thuật ở Pháp, tôi có quen chị ấy và được nghe chị ấy kể chuyện. Chị Wakaru rất hay kể về em gái của chị, hôm nay thấy cô có ngoại hình thật sự rất giống chị ấy nên có chút ngờ ngợ.
Tiếng Nhật cô ấy khá tốt, tuy phát âm không thật chuẩn, nhưng lại tự tin nói cả một tràng dài.
– Thật ngại quá, cô là…
– Quên chưa giới thiệu, tôi là Claire Laurent, một ca sĩ, quốc tịch Pháp. – Cô ấy giơ tay ra bắt. – Có lẽ chị Wakaru chưa nói với cô về tôi…
Yui ấp úng nhớ lại. Chết tiệt, cô đúng là không giỏi nhớ người mà.
Sewashi im lặng nhìn hai người, lát sau mới từ từ cất tiếng.
– Cô Laurent, xin tự giới thiệu, tôi là Oga Sewashi, chồng của Yui. – Sewashi giơ tay ra bắt. – Cô là khách mời bữa tiệc này sao?
– Cô ấy là đi cùng tôi. – Đột ngột, một giọng nói lãnh đạm vang lên sau lưng Claire.
Shukasa khoan thai bước đến, đứng bên cạnh Claire, giơ tay ra cho cô khoác lấy.
Tim Yui nhói lại một khắc, ngước nhìn gương mặt sắc lạnh và có chút thờ ơ của Shukasa, thế nhưng gương mặt Yui vẫn không biểu lộ một chút cảm xúc.
– Tôi là cháu gái của phu nhân tập đoàn Ella, bà Ella Robinson. Trong thời gian hợp tác với tập đoàn Hanagato tôi cũng có làm quen chút ít với anh ấy. – Claire cười khẽ.
Sewashi thầm nhớ lại, phu nhân Ella gốc là một quý tộc Pháp, tên là Ella Laurent, sau kết hôn đổi họ Robinson. Hóa ra lại là họ hàng với Claire.
– Giám đốc Hanagato không đi cùng hôn thê sao? – Chẳng hiểu sao, một ma lực nào đó thúc giục Yui thốt ra câu đó.
– Chủ tịch Satake hỏi Kanami Sakurako? – Ngữ điệu Shukasa đầy khách sáo. – Cô ấy từ chối đi cùng, thật may là có Claire làm bạn tiệc cùng tôi.
Yui hơi cúi đầu, trong lòng cười khẩy. Anh cũng thay đổi, hồi xưa không gần gũi nữ sắc, bây giờ không làm gì cũng có đầy đàn bà vây quanh.
Đột ngột, Shukasa nhìn dáo dác rồi cất tiếng.
– Tiểu thư Oga Akako đâu?
– Con gái tôi? – Yui còn chưa kịp trả lời thì Sewashi đã nở một nụ cười tà mị. – Con bé đang ở bệnh viện.
– Sao? Bệnh gì?
Không biết Yui có nhìn nhầm hay không nhưng biểu cảm lãnh đạm của Shukasa có chút sốt sắng khi nhắc đến Akako.
– Con bé sinh ra không được khỏe mạnh, mắc bệnh hen suyễn nên thường xuyên ở viện điều trị.
Đôi mày anh khẽ nhíu lại.
Một lát, Yui cất tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
– “Life Plus” quả thật là một ứng dụng tuyệt vời. – Yui cười khẽ. – Tôi sẽ rất trông đợi cho cuộc đối đầu tới.
– Có xá gì so với “Brilliance”? Một ứng dụng thống trị ngôi vương suốt cả một thập kỉ, “Life Plus” chỉ vừa thả xích, không biết có ăn thua không nữa.
Lời lẽ thì rất khiêm tốn, nhưng không khó để nhìn ra sự đắc ý và ngạo mạn hiện rõ trên mặt anh.
Nói chuyện một lúc, Yui xin cáo ra ngoài. Cô không nghĩ mình có thể chịu đựng được vẻ mặt của Shukasa thêm nữa.
Hôm nay anh rất lạ, rất lãnh đạm và bình thản. Tuy mọi động tĩnh của anh là để công kích tập đoàn Satake nhưng biểu hiện của anh đối với cô vẫn rất nồng nhiệt, ánh nhìn vẫn dịu dàng. Nhưng hôm nay, thực sự lạnh nhạt.
Hừ, vì cô quý tộc Pháp kia sao?
Yui bước vào nhà vệ sinh rửa mặt, đột ngột lại gặp một người không muốn gặp.
Chủ tịch Hanagato Junkasa đang lau khô tay, thấy cô bước vào thì ngẩng mặt cười nói.
– Nãy giờ đều thấy chủ tịch Satake, giờ mới có cơ hội nói chuyện.
Yui cúi đầu, rồi chẳng nói chẳng rằng bước lại bồn rửa.
– Năm năm qua cô đối đầu tập đoàn Hanagato, công khai cạnh tranh, rốt cuộc là vì cái gì? – Gương mặt đầy nếp nhăn của Junkasa chuyển động nhẹ. – Vì thằng Shukasa?
– Xin chủ tịch Hanagato đừng nói nữa. – Yui điềm đạm.
– Cô vẫn tin bất chấp “Life Plus”, “Brilliance” vẫn trụ vững vị trí ngôi vương? – Nhưng Junkasa mặc kệ, vẫn mỉm cười đầy ẩn ý.
– Chờ xem có ngày tôi khiến tập đoàn Hanagato và thằng quý tử yêu dấu của ngài thê thảm. – Giọng Yui gằn rõ. – Ngài có tiền, có quyền, cứ việc bao che cho tội ác của con trai ngài. Nhưng tôi không tin cái kim trong bọc không có ngày lòi ra.
– Tôi đã nói với cô rất nhiều lần là thằng Shukasa không hề hại đến cố chủ tịch Satake.
– Làm hay không, các người tự biết. Tôi thề tôi sẽ bắt các người trả đủ.
Tâm trạng Yui đã tới lúc căng thẳng thì đột ngột, ánh sáng vụt tắt.
Mất điện…
Bầu không khí yên ắng, cả Yui và Junkasa đều bình thản nhìn vùng tối đen, ngước đầu như thể chờ có điện lại.
Trong tiếng xôn xao của hội trường ngoài kia, có tiếng bước chân gõ nhẹ vào sàn nhà, rất tĩnh lặng.
Yui ngạc nhiên nhìn ra cửa, tuy nhiên cô cũng chẳng thấy gì. Mất điện, cô không muốn đi lại nhiều.
Tiếng xé gió sắc bén…
Yui giật mình quay lại, ngay lập tức bị một dòng nước ấm phun lên mặt.
– Hự!!
Cô giật mình sững sờ. Ngay sau đó, tiếng bước chân kia nhanh hẳn, ngày một xa dần rồi mất hút.
Đèn vụt sáng…
Đồng tử mắt Yui mở to nhìn viễn cảnh trước mắt.
Junkasa gục xuống sàn, con dao sắc bén cắm sâu vào ngực trên, gương mặt tái đi đau đớn, rên hừ hự.
Yui kích động la to.
Mọi người bị tiếng hét của cô làm giật mình, vài người hiếu kì nhưng cũng chẳng buồn rời đi, chỉ có mình Sewashi và Shukasa nhận ra giọng của cô liền hốt hoảng đi tìm.
Vừa tới nơi, họ bắt gặp cảnh tượng kinh hoàng. Junkasa ngã gục, máu chảy lênh láng trên sàn, Yui cả người vấy máu tái mặt bên cạnh.
Shukasa hoảng hốt chạy lại đỡ Junkasa, lay gọi.
– Cha! Cha sao vậy? Cha tỉnh dậy đi!! Cha!! – Nhận thấy ông bất tỉnh, Shukasa liền rút máy gọi cấp cứu.
Sewashi cũng nhào đến ôm chầm Yui vào lòng, gắt gao giữ vai cô. Anh giật mình khi nhận thấy từng cơn run rẩy truyền đến, cô co mình sợ hãi.
– Không sao, anh đây rồi, em không cần phải sợ. Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. – Sewashi vỗ nhẹ vào lưng, trấn an cô. – Yui, em có bị thương không? Chuyện gì đang diễn ra vậy?
– Em… Em không sao… Nhưng đột nhiên đèn vụt tắt, rồi có ai đó bước vào, tấn công chủ tịch Hanagato… – Yui run rẩy ngã vào lưng anh, nắm chặt vạt áo anh, mặt nghẹn ngào tái đi.
Shukasa hoảng sợ ôm chầm Junkasa, ngước mặt nhìn Yui, đôi mày khẽ nheo lại.
– Cô có thấy hung thủ hay bất cứ đặc điểm nhận dạng nào không?
– T… Tối quá, tôi không thấy…
– Được rồi, Yui đang hoảng loạn, xin giám đốc Hanagato đừng tra hỏi nữa. – Sewashi ôm chặt Yui hơn. – Có gì hãy đợi cảnh sát đã.
____o0o0o____
Chỉ một chốc sau, cấp cứu đã đến và đưa chủ tịch Hanagato Junkasa đi. Bữa tiệc được ngưng lại vì vụ án, cảnh sát lập tức phong tỏa hiện trường, tiến hành điều tra.
Người đảm nhiệm vụ án là một sĩ quan cấp cao của sở cảnh sát họ Haneda. Vì vụ này có dính líu tới những người tai to mặt lớn nên không khí làm việc vô cùng ngột ngạt. Ngay cả việc lấy lời khai từ Yui họ cũng rất cẩn thận để không đắc tội.
– Điện thoại từ bệnh viện báo về, chủ tịch Hanagato Junkasa đã bảo toàn được tính mạng, hiện đang trong quá trình hồi phục, sẽ tỉnh dậy nhanh thôi. – Thanh tra Haneda cúp máy điện thoại, thở phào nhẹ nhõm thông báo.
Như trút được nỗi lo, cả Shukasa và phu nhân Hanagato Yuko đều trút một tiếng thở.
Ơn trời đã không cướp cha của anh đi.
Thế nhưng, mọi việc không mấy thuận lợi cho tập đoàn Satake khi Yui trở thành nghi phạm số một của vụ án.
– Chủ tịch Satake. – Sĩ quan quay đầu nhìn Yui. – Trong lời khai của cô, trước lúc mất điện giữa cô và chủ tịch Hanagato có xảy ra chút mâu thuẫn.
– Không sai. – Yui cố giữ vẻ bình thản thường ngày. – Một chút cãi vã về cuộc đối đầu giữa hai ứng dụng “Brilliance” và “Life Plus”, một chút cãi vã về tình cảm cũ của tôi và giám đốc Hanagato Shukasa, và một chút về vụ tai nạn của cha tôi.
– Đây là phán đoán của tôi, chủ tịch Satake. – Haneda nghiêm nghị. – Cô có đủ động cơ để hành hung chủ tịch Hanagato. Sau khi xảy ra cãi vã, cô đã kích hoạt ngắt điện và sử dụng con dao giấu sẵn để thực hiện hành vi tội ác.
– Anh đừng có ngậm máu phun người. – Yui trừng mắt. – Dựa vào đâu anh bảo tôi là hung thủ? Động cơ ư?
– Như cô đã khai. Ngày xưa cô và cậu Shukasa có mối quan hệ tình cảm với nhau nhưng bị ông bà Hanagato ngăn cản nên cô rất căm hận ông ta. Năm năm trước, cố chủ tịch Satake Ikishige gặp tai nạn, cô cho rằng hung thủ là giám đốc Hanagato Shukasa nên cô cũng muốn cho ngài ấy hiểu được nỗi đau của cô nên cô đã xuống tay với cha ngài ấy. Hơn nữa, nếu chủ tịch Hanagato gặp nạn, cuộc đối đầu giữa hai ứng dụng này chẳng phải cô có lợi hơn sao.
– Không có chứng cứ, anh đừng hòng vu oan giá họa cho tôi. – Yui nghiến răng.
Thanh tra Haneda nghiêng đầu. Dĩ nhiên, đây chỉ mới là phán đoán về động cơ. Cách thức gây án còn rất nhiều nghi vấn, với cả, mấu chốt là chứng cứ. Không có chứng cứ, anh không thể kết tội cho cô.
– Thanh tra Haneda!! – Chợt một viên cảnh sát hối hả chạy vào. – Đã xác định được dấu vân tay được cho là của hung thủ trên hung khí rồi ạ.
– Tốt quá rồi! Mau nói đi. – Haneda nở nụ cười đắc ý, sốt sắng hỏi.
Bên Shukasa cũng hồi hộp nhìn viên thanh tra chờ câu trả lời, nhưng anh ta tỏ vẻ ấp úng.
– Nói! – Yuko trừng mắt.
– Là… Dấu vân tay trên hung khí là… là của chủ tịch Satake!! – Anh ta ấp úng khai. – Không sai, chính là thiếu phu nhân gia tộc Oga, cô Oga Yui…
Tất thảy mọi người được phen chấn kinh.
– Hồ đồ! – Sewashi ôm chặt lấy Yui, trừng mắt nhìn viên cảnh sát.
Anh ta hoảng loạn cúi đầu. Vụ án này cùng lúc cuốn vào ba gia tộc tài phiệt của Nhật Bản, không cẩn thận là sẽ khiến anh mất việc như chơi.
– Anh có chắc không? – Thanh tra Haneda ngờ vực.
– Dĩ nhiên. Trên cán dao chỉ có một mình dấu vân tay của chủ tịch Satake, và kết quả thu về khớp đến 99.8% cơ mà!!
– Thanh tra Haneda. – Lần này là một viên cảnh sát khác chạy vào. – Chủ tịch Hanagato đã tỉnh dậy sau cuộc phẫu thuật, tôi đã lấy được lời khai của ông ấy rồi ạ.
– Mau nói.
– Chủ tịch Hanagato không nhìn thấy được mặt hung thủ, nhưng có nghe được tiếng bước chân. Chính là giày cao gót. Hơn nữa, ở bông hoa cài trên ngực ông ấy, chúng tôi có phát hiện dấu vân tay của chủ tịch Satake và bột huỳnh quang.
Sau loạt thông báo đó, mọi người cả kinh chĩa ánh mắt về phía Yui.
Yui câm lặng nhìn mọi người, vô thức níu chặt lấy ống tay Sewashi. Anh cũng ôm cô chặt hơn, vỗ nhẹ trấn an.
Shukasa chẳng nói chẳng rằng, sắc mặt anh xấu đi hẳn.
– Chứng cứ đã đủ, chủ tịch Satake. – Thanh tra Haneda mỉm cười. Trước lúc bữa tiệc bắt đầu, cô đã đặt thiết bị hẹn giờ ở cầu dao. Sau đó, cô tìm cơ hội bôi bột huỳnh quang vào hoa cài ngực của chủ tịch. Mất điện, cô tìm ngay chiếc dao giấu sẵn ở trong buồng rửa tay rồi thực hiện hành vi hành hung chủ tịch. Chứng cứ đã có đủ, cô hãy nhận tội đi.
Nghe lời buộc tội trắng trợn đó, Yui nhất thời lùi ra sau, run lẩy bẩy.