Thay Đổi

Chương 96: Shina Kazuto

Kì nghỉ Tết trôi qua, hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới Yui trở lại trường.

Bầu không khí hôm nay ngột ngạt một cách dễ sợ. Cả lớp không ai dám đả động gì, đơn thuần bởi có hai con người tâm trạng không tốt.

Một người là thủ lĩnh của họ, người kia là hội trưởng hội học sinh.

– Không phải họ đang hẹn hò với nhau sao? Hay lại cãi nhau rồi?

– Trông họ tồi tệ vậy, có khi là “break up” cũng nên.

– Ashh, mới ngày đầu năm đã như thế này rồi.

Shukasa ngồi một mình, ánh mắt thờ ơ vô hồn. Kuro với Akito hết nhìn anh rồi lại nhìn Yui mà không khỏi ngán ngẩm thở dài.

Yui không ngồi cạnh anh nữa, hôm nay đến sau lại xách cặp sang bên bàn khác ngồi, cách nhau mấy dãy lận.

– À… Hội trưởng à, đây là bàn tôi mà… – Một nam sinh ái ngại mở lời với Yui, bàn tay khẽ gãi nhẹ.

– Cậu ngồi bàn trên đi, bàn đấy trống. – Yui thờ ơ đáp, mắt chẳng buồn quan tâm gì đến cậu nam sinh kia, hai tay bắt chéo ném ánh nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cậu ta thở dài, rồi đặt cặp lên bàn trên.

– Hội trưởng, tôi là Shina Kazuto. Hân hạnh làm quen. – Anh ta quay xuống nhìn cô, hớn hở cười. – Tôi gọi cậu là Satake được không?

– Sao cũng được. – Yui thản nhiên đáp, không mấy quan tâm.

Cô mới chuyển đến trường được tầm một tháng, nhưng lại chưa hề nhớ hết tên bạn bè trong lớp. Cô không giao lưu nhiều, chủ yếu chơi với hội Shukasa là chính.

Kazuto thấy cô không mấy thân thiện thì đành gật gù. Lát sau, anh nhón người, ghé sát miệng vào tai cô, nói nhỏ.

– Thích tôi gọi cậu là Satake hay là chị dâu?

Nghe câu nói kia, Yui giật mình quay lại nhìn, chợt bốn mắt gặp nhau, ngay sau đó trên môi Kazuto bèn nở nụ cười tươi tắn.

Nhìn kĩ, anh cũng khá ưa nhìn, dù còn lâu mới so sánh được với Shukasa. Cặp mắt kính thư sinh cùng chiếc kẹp tăm nhỏ cố định lọn tóc qua mang tai.

– Cậu là… – Yui lẩm bẩm.

– Shina Kazuto. – Anh ta mỉm cười đáp lại thản nhiên. – Em cùng cha khác mẹ với hôn phu của cậu, Oga Sewashi.

Yui được phen cả kinh.

Shina Kazuto, lớp trưởng lớp cô. Một tên thư sinh mọt sách, ngoại hình tàm tạm, cô có nghe tên nhưng chưa bao giờ quan tâm, lại là em trai của Sewashi?

Cô nhớ Sewashi từng nói có một kẻ không biết điều đang tranh giành quyền thừa kế với anh, mà cha anh lại tạo điều kiện cho cả hai cùng trở thành người thừa kế.

– Nếu cậu muốn biết nữa, lát hãy đến phòng sinh hoạt của CLB Karatedo nhé.

Kazuto nói một câu như vậy, rồi quay lên không cho cô nói thêm một từ nào.

– Này… – Yui vỗ vai Kazuto, rồi lay, gọi. Thế nhưng, anh lại bơ đi hoàn toàn, mặc như cô không hề tồn tại, dĩ nhiên, Yui phát quạu, đấm vào lưng anh, quát lớn. – Này, cậu coi thường tôi như vậy đó hả?

– Satake! – Cô Toudo chau mày không vui. – Vào học rồi, em làm loạn gì thế hả?

– Em xin lỗi, Toudo-sensei. – Yui bất đắc dĩ ngồi xuống ổn định, đáp lại. Rồi quay lại, núp sau bóng lưng Kazuto, thủ thỉ. – Cậu nhớ mặt tôi đấy.

– Satake! Ngồi thẳng dậy. – Một lần nữa, giọng nói nghiêm nghị của giáo viên khiến Yui bất lực bỏ qua cho anh chàng Shina Kazuto kia.

Cả lớp được phen cười rộ. Từ đằng xa, Shukasa nheo mày dõi theo cô, đôi môi mím chặt lại.

___o0o0o___

Buổi học vừa kết thúc, tên Kazuto ấy bỏ đi mất tăm, khiến Yui tất tả chạy đi tìm.

Anh ta bảo đến phòng tập của CLB Karatedo, Yui vừa đặt chồng sách vở và tài liệu của mình vào tủ, ngay lập tức chạy lại tòa nhà sinh hoạt CLB.

Vừa đến nơi, điều mà cô thấy đầu tiên là cả một đội khoảng mười mấy hai mươi người, mặc võ phục trắng đang chia cặp để đấu đối kháng. Ở một góc, Kazuto ngồi bệt xuống, vòng chân một cách thờ ơ, hờ hững nhìn từng thành viên trong CLB tập luyện.

– Này! – Yui ném cặp của cô xuống, giận dữ gọi. – Giờ thì kể nhanh đi, kể cho đàng hoàng, không ra hồn cậu biết tay tôi.

Giọng của Yui đẫm mùi đe dọa.

Kazuto phì cười không mấy quan tâm, ánh mắt vừa nhìn cô cũng xoay đi nhìn kẻ khác.

Yui ngồi xuống bên cạnh anh, mở lời.

– Cậu là con ngoài giá thú của bác Kouji?

– Ừ. – Anh đáp, nhẹ nhàng. – Ông tuy thương tôi nhưng không cho tôi mang họ Oga, tôi vẫn phải mang họ mẹ là Shina.

Yui thở dài một tiếng. Bác Kouji mà cô kính trọng như thế hóa ra lại cũng là người lăng nhăng, đàn ông quả nhiên khó lường.

– Tôi nghe Sewashi bảo cậu đã có bạn gái là một cô ca sĩ người Pháp, đúng không? – Như vừa chợt nhớ ra điều gì, Yui hiếu kì nhìn Kazuto.

Và, câu hỏi kia khiến anh thoáng lúng túng, dù chỉ là thoáng mà thôi. Kazuto thật sự không muốn trả lời.

Anh mỉm cười cho qua chuyện.

– Shina Kazuto! Ra đây!! – Chợt một tiếng quát vang lên khiến cả phòng tập lặng đi. Những tiếng hô hào bỗng dưng biến mất, một bầu không khí căng thẳng thoáng chốc bao trùm.

Yui ngạc nhiên quay lại. Ở cửa chính, một cô gái có mái tóc màu nâu vàng mỏng buộc cao hung hăng bước vào. Nó quăng ba lô vào góc một cách thô bạo, cởi bỏ áo khoác ngoài cùng chiếc nơ màu đỏ trên cổ, tháo một vài nút cúc.

– Eto Yuri… – Yui lẩm bẩm cái tên của nó, đôi mắt chăm chăm nhìn nó tháo đôi giày thể thao, búi gọn tóc lên rồi bước lên sàn đấu.

Bên cạnh cô, Kazuto thở dài. Anh đứng dậy, thắt chặt lại nịt lưng, gồng người bước về phía nó.

Lúc này Yui mới để ý, anh mang đai đen.

– Này! – Cô vẫy tay gọi một tên năm nhất đang đứng gần đó, bắt đầu hỏi han. – Shina Kazuto, hắn là ai vậy?

– Ơ… Hội trưởng không biết Shina-senpai ư? – Thằng kia tỏ vẻ ngạc nhiên. – Là lớp trưởng lớp của hội trưởng, chủ tướng CLB Karatedo trường mình đấy.

– Hắn? Cái tên thư sinh trói gà không chặt ấy? – Yui ngạc nhiên tột độ, sửng sốt nhìn theo bóng con người đang khởi động trên sàn đấu.

– Nhìn vậy thôi chứ Shina-senpai là người duy nhất có khả năng đấu đối kháng với Eto-senpai, đồng thời cũng là vệ sĩ riêng của cô ấy. – Tên kia cứ huyên thuyên không ngừng.

Đấu với Yuri? Có khác gì tên yếu xìu.

Suy nghĩ ấy vừa chạy qua trong đầu, ngay lập tức bị Yui bác bỏ khi hai người kia bắt đầu đấu với nhau.

Yui trố mắt sửng sốt. Cái gì cơ? Con nhỏ Eto Yuri kia mà cũng có thể mạnh đến nhường vậy? Sao cô không hề hay biết?

Năng lực của nó hoàn toàn có thể so sánh với Mika.

Quả là một trận đối kháng tuyệt vời. Yui trố mắt theo dõi nhìn từng cước của Kazuto và Yuri. Cả hai đều vô cùng nhạy bén, cả tốc độ, lực đạo lẫn kĩ thuật đều không tồi.

– Eto Yuri… Mạnh đến vậy cơ à? – Mắt không rời sàn đấu, Yui hiếu kì hỏi. Thật sự không dám tin vào mắt mình cơ mà.

– Trời, hội trưởng đừng hỏi vậy chứ? – Tên kia làm bộ ngạc nhiên thái quá thốt lên. – Quân át chủ bài tham gia đại hội võ thuật toàn quốc của trường mình đó. Eto-senpai vừa xinh đẹp, gia đình giàu có, đã thế còn giỏi võ nữa. Ai mà chẳng mong được làm bạn trai của cô ấy.

Hừ! Còn lâu mới có cửa so bì với cô.

Yui cười khẩy khinh thường. Đó là do cô không sinh hoạt CLB đó thôi, chứ nếu không có khi đã vô địch đại hội gì gì đó rồi.

Mà khoan, cô vừa nghe gì vậy?

– Shina Kazuto là vệ sĩ riêng của Eto Yuri? – Yui nhướn mày hỏi với vẻ kinh ngạc.

– Vâng. – Tên kia gật đầu thản nhiên. – Tôi nói hội trưởng nghe nhưng làm ơn đừng nói với ai, đặc biệt là Shina-senpai nhé.

Yui gật đầu thẳng thừng.

Tên kia nuốt khan, rồi ghé sát tai Yui, thì thầm.

– Shina-senpai không có cha. Mẹ anh ấy là cấp dưới của cha Eto-senpai. Mẹ con anh ấy chịu ơn gia tộc Eto, nên anh ấy mới phải làm vệ sĩ riêng của Eto-senpai đấy.

Yui tròn mắt ngạc nhiên tột độ.

Vậy là… chuyện anh ta là con riêng của chủ tịch Oga… không ai biết.

Nhưng thật nực cười, nếu bác Kouji đã tạo điều kiện để cho anh trở thành người thừa kế, vậy thì tại sao còn bắt anh chịu khổ làm tôi tớ cho người ta, bắt mẹ con anh mang ơn nhà khác?

Thực sự trong chuyện này có quá nhiều khúc mắc.

Trận đấu trôi qua bất phân thắng bại, nhưng lợi thế lại nghiêng nhiều hơn về phía Kazuto. Có lẽ đã trở nên mệt mỏi, Yuri chủ động kết thúc trận đấu, bước xuống dưới sàn.

Chợt nảy ra một ý nghĩ, Yui hét lớn.

– Shina Kazuto! Đấu với tôi. Nếu tôi thắng, anh phải trả lời hết tất cả câu hỏi của tôi, được không?

Cả phòng tập được phen choáng váng.

– Hội trưởng… Thật à?

– Tôi không nghe lầm đó chứ?

Mọi người xôn xao bàn tán, còn Yui ung dung tháo giày, sửa lại trang phục tóc tai cho thoải mái, rồi tháo cặp kính 0° bỏ bên cạnh ba lô. Cô tự tin bước lên sàn.

Đến cả Yuri toan rời khỏi phòng tập cũng ngạc nhiên quay lại, thấy Yui như vậy không khỏi bật ra nụ cười khẩy khinh thường.

– Satake, cậu đừng đùa. Tôi không muốn đánh con gái. – Kazuto nhún vai.

– Nhưng cậu vừa đấu với Eto Yuri đó thôi! – Yui cố chấp trat lời, bắt đầu khởi động.

– Cô ấy khác, cậu khác. Cậu là tiểu thư yếu đuối, tôi không thể.

Câu nói kia khiến Yui chùng xuống, nét mặt tái đi. Hừ, bình sinh cô ghét nghe ai bảo cô nào yếu đuối nào thục nữ dịu dàng.

– Cấm nói nhiều. – Yui giận dữ lao đến, lạnh lùng buông ra ba tiếng, xoay người tung một cước vào Kazuto.

Một phần vì còn bất ngờ, một phần vì khá chủ quan nên Kazuto ngã lăn quay.

Yuri bất giác nhíu mày, mọi người ồ lên trong khoảnh khắc.

Kazuto tròn mắt ngạc nhiên, theo phản xạ xoay một vòng, trở về thế trụ. Nhưng còn chưa kịp đứng vững Yui đã lao đến.

Dùng hai tay chặn cú đấm của cô, nhưng lại không kịp tránh cú đá xoáy ngay sau đó. Khổ cực mãi mới đứng dậy được thì cũng chẳng kịp tấn công miếng nào, sau chưa đầy năm phút, Kazuto chịu kiếp ngã chỏng vó, còn Yui đắc ý xoa xoa cổ tay, phủi bụi.

Cả phòng tập trố mắt ngạc nhiên, chẳng ai dám tin vào những gì mình vừa chứng kiến.

Kazuto mắt chớp chớp, khóe môi co giật nhìn cô gái đứng trên cao, biểu cảm cứng đờ.

Riêng Yuri, cặp chân mày đã nhíu lại quá mức. Nó vừa xem cái gì vậy? Đó là ai? Con nhỏ Satake Yui bánh bèo năm xưa?

Vừa nhìn đã biết Yui đánh chưa hết sức. Nhưng xét cả về tốc độ, kĩ thuật lẫn lực đạo đều hơn hẳn nó mấy cấp độ.

Yuri cau có dậm chân, vùng vằng bước ra khỏi phòng tập.

Kazuto đáng lẽ không thê thảm đến mức này, nhưng chỉ là anh bị bất ngờ khi Yui tấn công dồn dập, không hề lộ nhược điểm suốt từ đầu đến cuối. Nếu tấn công sòng phẳng có lẽ cũng phản đòn được vài cước.

– Sao nào? Trả lời câu hỏi của tôi được chưa? – Yui đắc ý cười.

– Tại sao? – Kazuto đứng dậy, thản nhiên hỏi.

– Còn hỏi nữa? Tôi đã thắng cậu rồi. Chúng ta đã giao kèo là…

– Không phải từ đầu đến cuối là do cậu quyết định sao? Tôi chưa hề đồng ý gì cả. – Kazuto cười khẩy, khoan thai bước xuống sân tập. – Đến giờ nghỉ trưa rồi. Mọi người đi ăn đi. Sau buổi chiều lại đến tập tiếp.

Kazuto hét to ra lệnh, ung dung nhàn nhã vác ba lô rời khỏi phòng tập.

Mọi người cố gắng làm lơ, tự động kháo nhau rời khỏi. Chẳng mấy chốc, còn một mình Yui hãy còn bơ vơ trên sàn tập.

– Shit! Đâu ra thể loại người như vậy chứ?

Tức giận chửi bới, nhưng rồi Yui cũng vội vã rời trường. Bởi sau khi ăn trưa cô còn phải đến trụ sở làm việc nữa.

___o0o0o___

Ngày 1 tháng 2, thông báo về hôn ước giữa hai gia tộc Oga và Satake được thông báo với giới truyền thông.

Tất cả mọi người đều hoan hỉ chúc mừng cho thiếu gia Oga và nhị tiểu thư Satake, mặt khác ai nấy đều thầm hiểu một khi đã có Sewashi chống lưng, chiếc ghế chủ tịch càng thêm phần chắc chắn rơi vào tay Yui.

Và, vào ngày 14 tháng 2 tới, Valentine, lễ đính hôn được tổ chức cho hai cặp đôi Shukasa và Mai, Sewashi và Yui sẽ đồng thời diễn ra.

Giữa những niềm vui của ba gia tộc lớn, những nhân vật chính lại tràn ngập nỗi niềm.

Băn khoăn, muộn phiền, âu lo, đau khổ…

Những ngày của lễ đính hôn càng đến gần, họ càng bận rộn.

Mai hủy hết show diễn, Yui cũng được cha cho nghỉ công việc ở công ti. Việc lên kế hoạch cho buổi lễ đính hôn chiều theo ý các cô dâu chú rể.

Sewashi đưa Yui đi chọn đầm dạ hội, còn Shukasa đi cùng Mai để chọn các vật dụng cần thiết.

Công việc bận rộn, nhưng chẳng có mấy ai thật sự hào hứng với buổi lễ này.

Trong họ có một cái gì đó không cam tâm tình nguyện, có chút rối ren, băn khoăn khó xử…

Tâm trạng mỗi lúc một phức tạp hơn… Tình cảm cũng ngày càng rõ rệt…

___o0o0o___

END Chapter 79.