– Vâng? – Yui ngơ ngác hỏi lại. Tay cô bấm nút khóa màn hình điện thoại nhưng mắt vẫn dán chằm chằm vào bộ dạng tức giận của người đàn bà kia.
– Tôi hỏi lại, cô tên gì? – Bà ta gằn từng chữ, khuôn mặt tối sầm lại, phẫn nộ, uất ức.
Yui khẽ nhíu đôi mày thanh mảnh nhìn bà, một giọt mồ hôi chảy xuống từ thái dương cô. Cô vô thức cắn môi, hắng giọng, đáp dứt khoát:
– Miyamoto Rei. – Cô ngẩng cao đầu nhìn người đàn bà đó, trả lời đầy tự tin. – Tôi là Miyamoto Rei.
– Miyamoto? – Bà ta lặp lại đầy khinh bỉ. Đôi môi dày màu đỏ chói vẽ lên một nụ cười lạnh trên gương mặt trái xoan trắng mịn. Hai tay bà ta vô thức giơ lên khoanh trước ngực đầy ngạo mạn. – Tôi không nhớ có tập đoàn, công ti hay doanh nghiệp nào là Miyamoto đấy? Gia đình cô làm gì? Cha cô là ông lớn nào thế?
Từng câu nói của bà ta như mang cả một sự chất vấn, và kìm nén trong đó là bao sự phẫn nộ của người đàn bà kia.
– Bà quan tâm làm gì? – Yui cũng nở một nụ cười lạnh đáp lại bà ta.
– Người lớn hỏi, khắc cô phải trả lời. Chẳng lẽ cô không bao giờ được dạy về phép tắc cư xử tối thiểu ấy sao? Ta nghi ngờ về thân phận của cô. – Bà tay cau mày, giọng nói mỗi lúc một gằn sâu. – Cô tham gia bữa tiệc cho giới thượng lưu này… với tư cách gì?
– Tôi là bạn thân của con gái chủ tịch. – Yui đáp. – Cha tôi là một nhân viên văn phòng làm việc cho tập đoàn của chủ tịch Satake. Bà có gì không vừa lòng ư?
– Vậy ra… gia đình cô thuộc tầng lớp bình dân? – Bà ta hỏi, ngữ điệu lên cao.
– Có gì không vừa lòng bà sao?
– Tại sao… cô lại được khoác bộ y phục đáng giá cả trăm vạn đô la mĩ này? Dù nhìn cách cư xử lẫn phong thái của cô, ta vốn không nghĩ cô thuộc giới thượng lưu. Nhưng để mặc bộ cánh này đi dự tiệc, làm sao cô có thể? – Bà ta rà ánh mắt từ trên xuống dưới cơ thể cô, ra chiều dò xét. – Không khó để ta nhận ra bộ y phục này là thiết kế của phu nhân Satake.
– Cái này hả? – Yui vô thức nhìn xuống, xoay ngang xoay dọc, hai tay cầm lấy tà váy xòe ra, cũng tự ngắm mình. – Vì tôi chơi thân với con gái phu nhân nên được bà đặc cách thiết kế cho một bộ. Ừm, lần đầu tiên mặc đầm dạ hội kiểu này tôi cũng không quen.
– Chẳng lẽ bà ấy tặng cô cả bộ trang sức đắt tiền ấy hay sao? – Bà ta ngờ vực hỏi lại.
– Cái này… cái này… – Mặc dù nãy giờ nói dối không chớp mắt, nhưng đυ.ng đến khoản này Yui cũng hơi ấp úng. – Cái này là tôi mượn của con gái chủ tịch.
– Hừ… – Bà ta khẽ hừ lạnh, tiếp tục xét nét cô. Nhìn ánh mắt đằng đằng sát khí của bà ta dán vào người mình khiến Yui không khỏi bủn rủn chảy mồ hôi lạnh. Bầu không khí lặng thinh thêm vài phút nữa và chấm dứt bởi một câu hỏi của bà ta. – Ban nãy, cô nhắc đến cái tên Shukasa trong điện thoại, nói cho ta biết đó là ai đi.
Bà ta hỏi mà ánh mắt không nhìn thẳng vào mắt cô, chỉ tiếp tục dò xét phong thái cô, giọng nói thanh sắc nghiêm trang đến căng thẳng tột độ.
– À, anh ấy hả? – Yui ngơ ngác, bất giác cô nhìn vào màn hình điện thoại. – Bà muốn hỏi Hanagato Shukasa sao?
– Phải. – Bà ta ngẩng mặt nhìn cô, môi khẽ nhếch. – Cô có biết thân phận cậu ta không?
– Chẳng lẽ bà không biết thiếu gia của tập đoàn tài chính Hanagato? Anh ta sẽ là người thừa kế tương lai đó! – Yui sửng sốt hỏi. Bà ta trông quý phái là vậy, chắc hẳn không phải là một quý bà bình thường. Vậy chẳng lẽ lại không biết đến gia đình Hanagato tai to mặt lớn ấy ư?
– Vậy ra… cô biết rõ thân phận của cậu ta… Nhưng dường như lại chẳng biết gì về thân phận của mình… – Bà ta buông ra một nụ cười khinh bỉ. Hai tay khoanh lại trước ngực đầy ngạo mạn, bà ta tiếp tục. – Cô… có quan hệ gì với cậu ta vậy?
Nghe hỏi vậy, Yui nhíu mày nhìn bà ta đầy vẻ nghi ngờ. Cô ngờ vực hỏi lại:
– Bà lấy tư cách gì để hỏi tôi? Bà là mẹ anh ấy sao?
– Hỗn láo! – Bà ta cau mày quát. Yui giật mình run lẩy bẩy, bất giác lùi ra sau một bước. Khuôn mặt bà ta trầm mặc, ánh mắt mờ đυ.c cùng luồng sát khí đầy sự phẫn nộ tỏa ra chung quanh. Uy lực bà ta quá lớn, khiến Yui không khỏi run lên vì sợ. Bà ta gằn từng giọng, cố gắng kìm hãm sự phẫn uất vào trong người, tiếp tục nói. – Cô dám coi thường ta? Lời người lớn hỏi, nhất là ta, tại sao cô có thể hỏi ngược lại như vậy?
Bà ta, thật đáng sợ. Đã lâu lắm rồi cô chưa run sợ trước bất kì ai, đến cả cha mẹ cô cô còn dám chống đối. Thế nhưng, đối diện bà ta, cô cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé. Thoáng, Yui lạnh toát sống lưng.
– Chúng tôi… chúng tôi đang hẹn hò… Anh ấy… là… bạn trai… bạn trai của tôi… – Dường như trở nên nhỏ bé trước uy lực của người đàn bà kia, Yui run run đáp. Cô ấp úng, chẳng hiểu sao cổ họng đã nghẹn ứ từ bao giờ, toàn thân cô cứng như đá.
Người đàn bà kia được phen càng trầm mặc. Không gian xung quanh như giảm đi mấy độ. Bà ta nhìn cô với vẻ mặt khinh thường cùng sự phẫn nộ tột đỉnh.
Yui mỗi lúc một gai người.
Bà ta bỗng dưng cười khẩy, một nụ cười thấu tâm can cô, xoáy sâu vào nó. Nụ cười đó như đang cười trên suy nghĩ của cô, cười trên tấm lòng của cô. Khinh bỉ, chế giếu, châm biến, người đàn bà kia ném hết những cảm xúc tiêu cực vào cô như thể cô là một trọng phạm không bao giờ gột rửa được tội lỗi.
– Hừ, hy vọng cô sẽ ở trong bữa tiệc suốt từ đầu đến cuối. Ta muốn xem cô sẽ ra sao khi bị bạn thân cô phản bội. – Bà ta buông một câu với giọng điệu đắc ý. Ung dung tiến đến bồn rửa, bà ta rửa đôi tay thon trắng mịn kia, hơ trước máy sấy và lau qua chiếc khăn tay trong ánh nhìn ngạc nhiên của Yui.
Bà ta rời khỏi đó, tiếng giày cao gót gõ lộp cộp xuống sàn mà gai người. Bóng lưng bà ta vừa khuất hẳn, hai đôi chân Yui bỗng mềm nhũn. Cô không còn sức trụ, khuỵu người dựa vào bồn rửa. Mặt cô tái mét, tím ngắt, hay phải vô thức giơ lên đặt trước ngực. Bây giờ, tim cô vẫn còn đập rất mạnh và mỗi lúc một mạnh hơn nữa như muốn xổ ra khỏi l*иg ngực. Một áp lực lớn đè lên l*иg ngực cô.
Cổ họng Yui nghẹn cứng, đôi mắt muốn ứa lệ ra nhưng không sao tuôn được. Chẳng hiểu sao, cô cảm thấy sợ. Sợ người đàn bà đó khôn cùng.
Chưa bao giờ cô sợ ai đến vậy. Năm xưa cha cô đánh cô, cô sợ ông nhưng cũng chưa bao giờ kinh hãi như bây giờ. Uy lực người đàn bà kia quá lớn, cô cảm thấy mình chỉ là một con kiến khi đối diện bà ta.
Yui gồng mình đứng dậy, xoay mặt vào gương. Lớp phấn trắng trên mặt không che nổi nét xanh xao, tái đi vì sợ hãi. Mồ hôi bỗng túa ra như suối, Yui lấy khăn tay thấm nhè nhẹ trên mặt, cố gắng thở sâu, tĩnh tâm lại tinh thần.
___o0o0o___
– Chị Mai à, buông tôi ra đi! – Shukasa cất tiếng yêu cầu. Anh không dám dùng sức để giật tay khỏi chị. Một cô gái yếu đuối như chị nhưng cũng nắm cổ tay anh đến tím ngắt, in hằn từng ngón tay.
Từ bao giờ, anh đã bị Mai lôi ra ngoài ban công.
– Hừ, cậu chưa bao giờ gọi tôi như thế. – Mai gằn giọng, hậm hực nhìn anh. – Tôi đã bảo, sẽ cho cậu bảy ngày để chấm dứt với con bé Yui. Cậu, chưa thực hiện thì phải?
Shukasa mím môi im lặng, không đáp.
– Hừ! – Mai buông ra một nụ cười trừ. – Thấy con bé vẫn cứ vui vẻ như thường là tôi đoán ra ngay. Bây giờ, cậu gọi tôi là “Mai-neesan*” như vậy, hẳn là cậu đã quyết định sẽ chống đối lại cha mẹ chúng ta để đến với con bé?
Shukasa vẫn im lặng. Anh biết, anh không giấu nổi chị một điều gì. Chị là một con người đáng sợ vì tinh tế đến mức có thể đọc được suy nghĩ của người đối diện.
– Tôi khinh sự im lặng của cậu! Trả lời tôi đi! – Mai trừng mắt, quát. Lớp trang điểm không còn có thể tạo ra một con người thùy mị như người ta đã từng thấy trước đó. Giờ đây, cơn giận của chị đã biến một con người điềm đạm như chị thành một người khác hẳn.
– Phải. Xin lỗi chị, tôi… tôi yêu Yucchi… – Shukasa run run đáp, nhưng trong cái run run của anh là cả một sự dứt khoát và quyết tâm.
Như sét đánh ngang tai, mặt Mai đen kịt lại. Tay chị vô thức nắm chặt, run lên từng đợt, đường gân nổi rõ. Mắt chị trợn ngược lên, răng cắn chặt vào môi như muốn rỉ máu.
– “Xin lỗi” ư? Cậu nghĩ cậu đùa cợt với tôi rồi xin lỗi một câu là xong sao? – Mai cười trừ khinh bỉ anh, cả người vẫn run lên vì giận dữ. – Hừ, tôi và cậu quen nhau đã mười bốn năm, hẹn hò nhau cũng sáu năm rồi. Cậu chưa bao giờ rung động trước ai ngoài tôi. Vậy mà… vậy mà mới không gặp nhau có bốn tháng mà cậu dám quay lưng ngoảnh mặt đi với tôi sao? Cậu coi tôi là con ngốc?
– A không, chỉ là… chỉ là… – Shukasa ấp úng, run run. Anh muốn giải thích một cái gì đó, muốn thanh minh một cái gì đó, nhưng cổ họng cứng đờ không thốt lên nổi một câu tròn vẹn.
– Chỉ là gì? Chỉ là gì cơ chứ? Cậu muốn giải thích à? Nói đi, tôi dỏng tai lên nghe đây? – Mai cười khinh bỉ. Mỗi lúc mắt chị một trợn lên, vẻ điêu ngoa cũng lộ rõ. Con người điềm tĩnh chẳng mấy khi nổi giận như đã mất hút, thay vào đó là một cô gái ghê gớm vô cùng. Nhưng nhìn bộ dạng đứng ngây ra như trời trồng của anh khiến chị không khỏi phẫn nộ hơn. – Hừ, cứng họng rồi chứ gì? Cậu dám cắm sừng cho tôi mà còn dám nói sao? Hừ, cuối cùng tôi vẫn là một kẻ đáng thương…
Từ bộ dạng gay gắt, chị bỗng trở nên trầm hẳn xuống. Những giọt nước mắt ứ đọng nơi khóe nãy giờ mà không sao tuôn được bỗng rơi như suối. Chị dần dần mất trụ, tay cố gắng vươn ra trụ cả cơ thể thanh mảnh đó lên thành ban công. Chị khóc nức nở.
Shukasa chẳng biết làm gì, chỉ đứng nhìn trân trối…
Anh sợ nước mắt con gái, cứ mỗi khi nhìn con gái khóc anh không sao suy nghĩ được gì. Đối với Yui cũng vậy, với chị cũng vậy.
– Đến cuối cùng… tôi vẫn là một kẻ đáng thương… – Mai lặp lại câu nói trong tiếng nấc nghẹn ngào. May rằng ban công chẳng mấy ai ra vì cái rét cắt da cắt thịt, nếu không để người ta bắt gặp cảnh tượng khó xử này, cả Shukasa và Mai chẳng biết làm gì.
___o0o0o___
END chapter 62.
*Chú thích:
*Mai-neesan: Chị Mai