– Ui da! Đau quá, Haruka! – Kuro ôm đầu, nhắm tịt mắt rên.
– Anh tưởng em không biết là anh đang vờ khóc để được em ôm hả? – Haru chau mày, lườm anh, hai tay khoanh lại vào nhau.
– Hì hì! Ai bảo vòng tay em ấm áp quá! Anh không muốn rời! – Kuro gãi đầu, cười khúc khích. Câu nói đó cũng đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ vào trong trí não Haru. Tim cô cứ đập, đập mạnh lắm!
– Anh thực sự yêu em à? – Cô tò mò hỏi.
– Ừ! – Mặt anh cười cười.
– Anh thực sự muốn quay lại với em sao? – Mặt cô đỏ hồng lên.
– Ôi! Anh sắp đến giới hạn của mình rồi! Anh không thể nào nhẫn nhịn thêm được nữa đâu, Haruka à! Cứ nhìn em mà chẳng thể với tới em, tim anh sắp nổ tung rồi này! – Kuro vươn tay và làm những động tác thái quá, biểu cảm cũng rất đỗi sâu sắc, khiến cho Haru phải bật cười. Anh đưa ánh nhìn van nài cầu mong nhìn cô, giọng uốn éo. – Này Haruka, em vẫn còn yêu anh chứ?
Cô thở dài, cười nhè nhẹ nhìn anh mà rằng:
– Phải, em yêu anh và tình yêu đó chưa hề nhạt phai.
– Thế em có nhớ anh không? – Kuro cười hạnh phúc. Anh lại hỏi tiếp.
– Nhớ anh là việc em làm từng phút từng giây. – Cô khẽ chớp mắt chậm, gật nhẹ đầu trả lời.
– Đó, em thấy không? – Kuro đứng bật dậy, giọng điệu như vừa vỡ lẽ. – Anh yêu em, em cũng yêu anh. Anh nhớ em, em cũng nhớ anh. Vậy thì tại sao chúng ta không thể trở lại như xưa? Điều gì đã ngăn cản ta làm điều mình muốn?
– Đó là niềm tin đấy, Kuro ạ. – Haru trả lời ngay như thể đó là điều hiển nhiên. Trên khuôn mặt cô đã không còn sự dịu dàng thùy mị như mấy mươi giây trước, mà thay vào đó lại là một sự nghiêm túc. – Chẳng phải em đã nói rồi sao? Bát nước đã hất đi thì sẽ không thể vớt lại được mà!
– Nhưng bát nước chưa bị đổ đi hết đúng không? – Kuro ngại ngùng hỏi lại, và cũng chính câu hỏi đó đã khiến cho Haru phải mở to mắt. Cô ngạc nhiên, sửng sốt. Kuro vẫn tiếp tục, anh cúi gằm mặt. – Nếu như đã không thể vớt hết nước đã đổ, thì anh sẽ… làm đầy nó lên… bằng tình yêu của anh…
Haru sững sờ. Cô không thể tin được khi anh có thể nói một câu như thế. Và, cô cũng phải nhận, dù rằng không thích, rằng ngay lúc này đây, cô muốn ôm chầm lấy anh và nối lại tình xưa. Nhưng lòng tự trọng của cô không cho phép.
Haru đành dịu giọng:
-uro… Em sẽ cho anh cơ hội…
Nghe vậy, anh cảm thấy mừng rỡ khôn xiết. Kuro cười tươi mừng rỡ:
– Em nói vậy nghĩa là… anh… anh có thể nối lại tình xưa?
– Phải. Nhưng… trên đời này không có gì là miễn phí. Em muốn anh phải trả giá cho những hành động làm tổn thương em ba năm trước. – Haru nghiêm khắc..
– Em nói đi. Để được trở về bên em, việc gì anh cũng có thể làm! – Kuro mạnh dạn tuyên bố.
Haru chợt nở một nụ cười nhè nhẹ, dịu dàng như làn gió:
– Anh đã nói… anh đặt niềm tin tuyệt đối vào em, rằng em chưa từng qua lại với nhiều người đàn ông?
– Phải. – Giọng anh cứng rắn.
– Vậy… anh hãy chứng minh đi. Chứng minh là những bức ảnh ba năm trước là bịa đặt. – Haru trỏ ngón tay vào người anh, ra lệnh. – Nếu anh làm được, em sẽ không chấp những chuyện trước đây. Em sẽ quên nó đi và trở về bên anh. Anh làm được chứ?
Kuro im lặng ngẫm nghĩ. Thực sự rất khó để làm, bởi những tấm hình đó tuyệt đối không thể là hình chỉnh sửa, gán ghép. Đó là hình thật.
Nhưng anh tin, tình yêu sẽ cho anh sức mạnh, sẽ cho anh niềm tin để giành chiến thắng trong ván bài đặt cược này. Anh tin Haruka, người con gái anh yêu.
– Được! Anh chấp nhận. – Kuro cứng cỏi đáp.
– Tốt! Em rất vui. – Haru cười.
Cô khẽ ngước đầu lên trần nhà, mỉm cười ngắm nhìn một điểm vô hình trong không trung.
Okawa Haruka… cô sẽ chờ đợi ngày trở về bên anh…
_____
“Haruka này! Chẳng lẽ anh phải chờ mãi đến ngày hoàn thành nhiệm vụ mới được về bên em ư?”
“Dĩ nhiên là không rồi. Sắp tới, mỗi buổi tối anh phải đến nhà em kèm cặp mà!”
“Vâng thưa quý khách. Cảm ơn quý khách đã sử dụng dịch vụ “Gia sư Kuro của chúng tôi. Hân hạnh được phục vụ quý khách!”
“Được rồi! Kuro à, anh lấy cho em cốc nước ngọt đi!”
“Tuân lệnh!”
Hết phần 1 – ngoại truyện 3.