Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi

Chương 7: Chút tiền ấy có thể trữ cái lông gà...

Một lúc sau, Giang Thành mới phản ứng lại, lên tiếng:

“Hiện tại chúng tôi chưa có dịch vụ này, nếu sau này có, nhất định sẽ sắp xếp cho cậu.”

“Được thôi…”

Bạch Uyên gật đầu một cái, cầm lấy bệnh án liền rời khỏi cục cảnh sát.

“Đội trưởng, anh thật sự tin lời cậu ta sao?”

Lúc này, hai nhân viên an ninh đến bên cạnh Giang Thành.

“Không cần biết có tin hay không, cậu ta đến đây báo án, các cậu phải nghiêm túc một chút!”

Giang Thành liếc mắt nhìn hai người.

". . ."

Hai người vội cúi đầu, nhưng trong lòng không khỏi nghĩ:

Vấn đề là, chuyện này quá hoang đường rồi…

“Được rồi, nếu cậu ta còn đến nữa, trực tiếp để cậu ta tìm tôi!”

Giang Thành không nói thêm lời nào, quay người trở lại văn phòng của mình.

. . .

"Người đó tin hay là không tin đây. . ."

Bạch Uyên trở về nhà, đang nằm trên ghế sofa, trong lòng không khỏi nghĩ về thái độ của Giang Thành.

Vẻ mặt đối phương có vẻ là tin, nhưng cũng có thể chỉ là do trách nhiệm nghề nghiệp, điều này khiến Bạch Uyên cũng không chắc chắn lắm.

“Thôi, không nghĩ nữa.”

Cậu lắc đầu, tự nhủ: “Vấn đề bây giờ là, có thể chắc chắn rằng mình không điên, mà là trên thế giới này thực sự có quỷ quái!”

“Nhưng thế giới vốn dĩ đã như vậy, chỉ là mình chưa bao giờ nhận ra, hay là gần đây mới có sự biến đổi lớn?”

Trong mắt cậu hiện lên vẻ suy tư.

Nếu thế giới thực sự xảy ra biến đổi lớn, thì cậu phải cân nhắc làm gì đó…

“Theo kiểu thông thường, mình có cần tích trữ lương thực và xây dựng hầm trú ẩn không?”

Bạch Uyên mở khoá một ngăn kéo cũ kỹ bên cạnh, bên trong cất giữ một xấp tiền tệ, có đỏ. . . có xanh, 100, 50....

Cậu cẩn thận cầm tiền lên, bắt đầu cẩn thận kiểm lại.

"Tổng cộng 1332.5 đồng. . ."

Ánh mắt của cậu lại nhìn phía một ngăn kéo khác, bên trong đồng dạng để một xấp tiền, ngược lại giá trị không nhỏ.

"Lại thêm năm ngàn chỗ này, mình tổng cộng có hơn sáu ngàn đồng. . ."

TCậu buồn bã nhìn phía ngoài cửa sổ, lẩm bẩm:

“Thôi bỏ đi, cứ sống ngày nào hay ngày đó…”

Chút tiền ấy có thể trữ cái lông gà. . .

Mà đây đã là toàn bộ số tiền tiết kiệm của cậu rồi,

Bố mẹ của Bạch Uyên mất khi cậu còn nhỏ do một tai nạn, chỉ để lại một căn nhà và một số tiền khá lớn.

Nhưng qua bao năm, số tiền mà bố mẹ để lại đã cạn kiệt,

Bây giờ Bạch Uyên chỉ có thể dựa vào chính mình vừa đi học vừa bày sạp kiếm tiền.

Mà hiện tại cậu đã học lớp mười hai, khoảng cách đến kỳ thi đại học cũng không còn xa, gần như đã nhìn thấy ánh sáng cuối đường.

Còn về chi phí đại học, cậu có thể cố gắng giành học bổng, cộng với công việc làm thêm ngoài giờ, chắc chắn có thể trụ đến khi tốt nghiệp đại học.

Đến lúc đó, cậu sẽ giống như hầu hết mọi người khác, đi làm kiếm tiền, cưới vợ sinh con.

Đó là con đường mà Bạch Uyên dự định cho tương lai của mình.

"Vẫn là phải thi đại học mới được. . ."

“Còn về chuyện thế giới biến đổi, tin rằng chính quyền sẽ xử lý, nghĩ lại cũng không liên quan gì nhiều đến mình…”

Mặc dù Bạch Uyên sớm nhận ra sự biến đổi của thế giới,

Nhưng ngoài việc có một chút vấn đề về tâm lý, cậu không có gì khác, tự nhiên cũng không thể làm gì.

Lúc này, ánh mắt cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, tự nhủ:

“Hôm nay là cuối tuần, ra bán sớm thôi…”

. . .